Thấm thoát đã thêm mùa hè nữa trôi qua.
Lớp bọn tôi đã trở nên thành tập thể thân thiết, dẫu sao bọn tôi đã học chung nhau ba năm, Tất cả nét văn hóa làng K-Làng G cũng chẳng còn mẩy tồn tại trong đám học sinh tụi tôi.
Qua những câu chuyện người lớn và cô giáo kể, bọn tôi cũng hình dung ra phần nào được một điều rằng chỉ qua một năm học nữa, bọn tôi sẽ xa nhau .
Năm học lớp chín tôi ngồi xa em, Em ở bên dãy bàn đối diện. Trời xui đất khiến thế nào bên cạnh vẫn là Trâm Anh….
Về Trâm Anh tôi đã từng kể cho các bạn nghe, đó là một cô gái cá tính đàn ông trong hình hài phụ nữ, Trâm Anh không nhường nhịn trước bất cứ một hành vi nào đυ.ng chạm đến mình và các bạn gái, sẵn sàng đứng ra bao che cho đám con gái chân yếu tay mềm, nhẹ thì thằng trêu sẽ bị mắng cho một trận xối xả, nặng thì bị Trâm Anh thoi cho một quả vào bụng, đã có đứa ôm bụng nằm gục rồi, chính vì đó nếu hầu hết đám con trai thấy Trâm Anh đều tránh né cho xa…….
Dĩ nhiên có một người ngoại lệ, đó là Tôi. Trâm Anh đối xử với tôi nhẹ nhàng và êm đềm hơn, tất nhiên sự êm đềm đó khác hẳn em hay các cô gái khác, sự êm đềm của Trâm Anh mang tính cố gắng và gượng ép, nên có đôi lúc không giống ai. Giống như có một lần, Trâm Anh cố gắng dùng tay vén tóc mai, nhưng rồi sực nhớ rằng mình tóc tém, thế nào chân tay líu quúi.
Ngoài chuyện đó ra, Trâm Anh là một đứa bạn tốt. Tôi nói chuyện với Trâm Anh rất thoải mái, không chút e ngại và suy nghĩ dấu diếm. Thỉnh thoảng còn đùa chọc giỡn nhau. Ở khía cạnh nào đó, mức độ thân tình giữa tôi và Trâm Anh còn hơn cả tôi và Em…….
Tôi thích Em đâm ra nhiều khi hành động không được như ý muốn, hơn cập rập và lăn tăn nhiều chuyện, trước mặt em, tôi như con cừu non để mặc sói hung ác thích chỉ bảo gì thì chỉ bảo. Ngoài cái lần ôm tôi máu me đầy mình, thì hình như, ngoài bài vở. Tôi và em không có thêm kỉ niệm về giới tính nữa. Có mấy lần, đi học về cùng em trên con đường làng vắng bóng người, tôi mạnh dạn nắm lấy tay em, em không hét toáng lên nhưng cũng rụt tay về. Thỉnh thoảng tôi tự hỏi? Tôi và Em là ai trên con đường đời ?
Một hôm vào giờ ra chơi……
– Phong thích Trà My hả? – Trâm Anh hỏi tôi.
–
– Uhm – Thương . Tôi đáp cụt lụn, dù rằng tôi và Trâm Anh nói chuyện thoải mái, nhưng nói tới tình cảm em và tôi thì đây là lần đầu.
–
– Trà My có thích Phong không? – Thêm một câu chất vấn
– Tôi không rõ nữa- Mặt ỉu xìu tôi đáp.
Câu chuyện chỉ dừng lại ở đó. Vào giờ học. Trâm Anh ghi vào cuối vở và đưa qua tôi một dòng chữ
“ Phong thấy Trâm Anh thế nào? Nếu Trâm Anh tán Phong thì Phong có thích như thích Trà My không?”
Đọc xong tôi xém bật ngửa ra ghế…..và phòng y tế trường sẽ tiếp nhận thêm một ca bệnh học sinh bị nhồi máu cơ tim.
Tôi bỗng bâng quơ, trong suốt tiết học đó. Tôi không tài nào tập chung học nổi, thỉnh thoảng liếc nhìn trộm lên bàn em, rồi lại nhìn trộm cô nàng bên cạnh. Quả thật Trâm Anh có những nét đẹp riêng, nếu Trâm Anh để tóc dài và dịu dàng một chút, chắc chắn sẽ khối anh theo. Nghĩ về Em tôi thoáng buồn. Tôi và Em ngoài sự động viên nhau học, hình như không có nhiều kỉ niệm, Cứ trưa học chiều trên con đường làng về. Tôi lại đi cùng em, lấy vở che nắng cho em . Rồi sáng sáng lại qua nhà em rủ em đi học, nhưng chưa một lần được cầm lấy bàn tay thon gọn , mịn màng đó. Hay là được em “ban ơn” cho một lời nói yêu thương ngọt ngào. Tất cả chỉ là im lặng và hàm súc.
Còn tôi của ngày hôm nay có một cô nàng xinh xắn bên cạnh theo đuổi. Tôi là một thằng đàn ông mang máu dê trong người( sau này mới hiện hình rõ). Cái cảm giác được một người con gái yêu thương mình, thích và sẽ”Tán” mình thật vinh hạnh. Nó làm tôi ngột ngạt và mông lung. Dẫu sao, tôi cũng là chàng trai lớp chín đang tò mò về giới tính. Tôi cũng muốn cái ôm hôn và đυ.ng chạm giữa hai phái. Lúc này trong đầu tôi hình dung rằng: nếu tôi thích Trâm Anh lại. Chắc hẳn cái ôm hôn sẽ đến nhanh hơn là với Em. Em như một “ Thánh cô”. Tôi không dám
Toan tính được lợi về mình, và tìm ra lý do bào chữa xong . Tôi viết lại trên trang giấy
“ Nếu Phong thích Trâm Anh và muốn ôm hôn Trâm Anh- Có chịu không? – Nói đùa” Tôi viết và gài thêm hai chữ”Nói Đùa” vì sợ rằng với tính cách của Trâm Anh, rất có thể nàng cho tôi một cái tát ngay mặt ngay trong lớp. lúc đó chỉ có nước chui gầm bàn tự tử. Viết xong những dòng ấy tôi hồi hộp chờ đợi.
“ Trâm Anh sẽ hôn môi, vì chưa một lần được hôn. Trâm Anh thích Phong từ hồi lớp tám”
Nhận được dòng tin nhắn đó, tim tôi như vụn vỡ, hóa ra Trâm Anh thích tôi từ thỏa nào. Vậy mà tôi không biết. Lúc này tôi quên hẳn em, trước mặt tôi chỉ có Trâm Anh và sự hồi hộp ôm hôn nhau giữa đàn bà và đàn ông. Thật tuyệt vời khi nghĩ đến.
Tôi chính thức bắt cá hai tay từ ngày hôm đó. Hay nói cách khác hơn. Hôm đó là tiền lệ để sau này tôi đểu cáng hơn với đàn bà. Khái niệm chung tình “only one” là dĩ vãng rồi.
Nhất định tôi sẽ được ôm và hôn, thậm chí là sờ sạng một đứa con gái………..
Đồi gió hú đối diện trường không nhiều người biết – Hoặc biết mà ít ai dám tới, nhất là lũ học sinh
Đơn giản vì nó có một vài ngôi mộ từ rất lâu rồi, có thể đã cái táng cũng nên. Ngoài vài cái cây bóng mát, nó còn mang thêm một chút gì đó tâm linh là hiu hắt. Nếu tôi là con gái, tôi sẽ không ở đó một mình…
Nơi đó đã được tôi nhắc đến hai lần trong câu chuyện,
Lần thứ nhất là lần tập họp hiệu lịnh để chuẩn bị chiến đấu với bọn con trai làng G năm lớp sáu
Lần thứ hai là chuyện sơn mụn hẹn hò làm cho con người ta có bầu……
Tôi đang suy tưởng về lần thứ hai hơn, vì dự định của tôi cũng là dụ Trâm Anh lên “ Đồi gió hú”
Lẽ tất nhiên tôi không giống như thằng Sơn mụn, tôi sẽ không làm người ta có…bầu. Tôi chỉ muốn được ôm và hôn, được một đứa con gái quan tâm chăm sóc sau một thời gian miệt mài yêu và không được nhận.
Ngày hôm sau là một dịp đúng với ý đồ tôi, bọn tôi được chia cặp để chuẩn bị cho tiết thực hành lập bảng điện tử – Giờ vật lý. Tôi và Trâm Anh được chia thành một cặp. Tôi bèn rủ Trâm Anh chiều hôm đó sau giờ phụ đạo lên Đồi gió hú ngồi làm. Nàng gập đầu cái rụp.
Nói là đồi nhưng nó không cao như mọi người tưởng tưởng, nếu xét từ mặt đất, nó chỉ cao độ tầm 70m là tới đỉnh. Nói nó là một ụ đất to cũng đúng. Trên đỉnh là một nhúm cây bạch đàn thổi lá xào xạc. Còn có thêm cả một cây “quéo” . Cây quéo là cây có trái giống như trái xoài, chỉ có điều nó chua hơn mà thôi, trái cũng nhỏ hơn một chút. Nhờ có cây đó mà ngọn đồi cũng bớt phần nắng. Duy nhất một đường lên và một đường nữa đi tắt qua rừng về lại làng….
Bốn ngôi mộ ở vị trí lững thững sườn đồi. U quạnh cô tịnh
Trâm Anh hình như chưa lên đồi này bao giờ, nên có vẻ háo hức. Suốt dọc đường đi bộ lên, nàng bứt hoa nhìn lá. Mùa này là mùa hoa cỏ may, cả một ngọn đồi rợp hoa cỏ may . Ánh mặt trời chiếu xuốt hệt như một cái thảm to, cảm tưởng như nằm sẽ rất êm ái.
– Đẹp quá Phong ơi
– Nếu thích Phong sẽ dẫn lên chơi hoài.
Một tay cầm hoa cỏ may, một tay nắm lấy tay tôi kéo chạy thật nhanh.
Cái kéo tay của Trâm Anh khiến tôi quên mất mục đích chính là lên đây để “ Ôm” . Tôi như bị cuốn hút theo Trâm Anh. Bị nét hồi nhiên của nàng hớp hồn mất. Trái tim tôi cũng tăng mức độ tình cảm , thêm một level và một mức mới hơn.
Hai đứa ngồi trên thảm cỏ bày biện ra đủ thứ , nào là ốc vít, cầu chì, bản mạch….và say mê ráp. Có ai đó nhìn cảnh đứa một nam một nữ trên một đỉnh đồi tràn ngập hoa cỏ may ngồi ráp mạch bảng điện sẽ cho là bọn khùng, nhưng chắc sẽ có người thầm nói rằng lãng mạn. Trâm Anh là một thanh niên nghiêm túc khi làm việc, Chơi ra chơi, làm ra làm. Nàng rất tập chung chú ý vào sách, rồi lại loay hoay, hệt như một kỹ sư chính. Còn tôi như thằng học việc, không phải tôi không biết mà vì đơn giản mải mê nhìn nhắm đối phương làm mà thôi.
Chỉ có thứ duy nhất thiếu đó là điện, lắp bản mạch xong cũng không biết thử thế nào. Cuối cùng cái bản mạch đành xếp xó. Lúc này trời cũng đã chuẩn bị khuất sau rặng núi.
Cả một bầu trời được tô điểm thêm màu đỏ, Trâm Anh đứng sững ra, nhìn ngắm hoàng hôn. Tôi ban đầu dọn dẹp thiết bị mang theo, rồi cũng đứng. Trước sự hùng vĩ của thiên nhiên, đôi bạn trẻ đứng lặng nhìn, cảm giác như tâm hồn và thân xác bé lại. Gần đó, gió heo may thổi những chiếc lá bạch đàn quay quay trong gió hệt như cái chong chóng
Từ lúc nào, tay Nàng nắm chặt tay tôi. Và đứng dựa hẳn vào bờ vai. Tôi trở nên trưởng thành hơn trong phút giây đó. Cảm thấy như che chở được cho một người con gái
Tiếng chuông nhà thờ vang khiến cả hai đứa giật mình. Quay lại nhìn nhau.
Tôi nhìn vào cặp mắt đen láy và cá tính- Trâm Anh nhìn tôi mỉm cười.
Trước khi đi, trong đầu tôi bàn tình thế nào để hôn nàng, còn giờ khi hai môi chạm môi chẳng cần lý do. Tôi bị cuốn hút giới tính, còn Trâm Anh chắc hẳn là tình yêu.
Sau này tôi biết tình cảm Trâm Anh dành cho tôi nhiều hơn tôi nghĩ. Năm lớp chín đó, Trâm Anh đã yêu tôi bằng tình yêu của một người thiếu nữ…..Còn tôi chỉ là một đứa trẻ con mới lớn.
Trâm Anh yêu tôi bằng tình yêu thiếu nữ. Nên khác với vẻ cư xử thiếu chín chắn của tôi, Nàng hiểu tôi rất rõ.
Mỗi ngày đi học, ngoài chuyện quà vặt mua nhiều hơn để dành phần tôi. Giờ ra chơi nói chuyện với nhau thân thiết. Trâm Anh không bao giờ hành động quá lố, xem tôi như bạn trai. Một phần bởi lễ nghi của làng quê, một phần bởi nàng biết tôi vẫn thương Trà My.
Bọn tôi thỉnh thoảng vẫn âm thầm rủ nhau lên “Đồi gió hú” để ngắm hoàng hôn sau mỗi giờ phụ đạo. Và rồi nắm tay nhau, ôm nhau. Nhưng nó là những cái ôm thánh thiện vô cùng.
Tôi ngồi giang rộng vào tay, Trâm Anh nằm lấy đùi tôi làm gối. Có những lúc nàng ngủ quên cả thời gian
Giai đoạn này tôi cũng chẳng hiểu tôi là thằng thế nào. Trong thâm tâm tôi, vị trí của Em là bất khả xâm phạm, nhưng với Trâm Anh lại luôn tò mò và được cảm giác người khác yêu. Tóm lại, Tôi là một thằng ba phải : một cũng phải, hai cũng phải và ba cũng phải………
Trâm Anh hiểu tôi, nên ít khi nào thắc mắc xem tôi nghĩ gì. Dường như nàng biết vị trí của mình luôn xếp sau Trà My, cũng chưa một lần ghen tuông với Trà My.
Gia đình Trâm Anh khá đặc biệt, mẹ Trâm Anh là người con vùng Di Linh, lấy chồng tuốt ở Sài Gòn, hai vợ chồng lục đυ.c nên đưa Trâm Anh và thằng em về lại quê sinh sống, do đó mới có chuyện bất ngờ Trâm Anh đùng cái vào lớp tôi học. Chính vì lý do đó nên tôi cũng hiểu thêm phần nào tính cách đàn ông của nàng, như một sự phản kháng, Trâm Anh cảm thấy căm ghét hành động bắt nạt phụ nữ. Và vô tình cũng cảm mến trước những hành vi lăn xả bảo vệ con gái của tôi.
Cái lần thằng Tiến mập trét hoa mặt mèo. Trâm Anh thấy rõ hành động tôi không cho nó đυ.ng tới bàn của Em và chỗ của nàng. Nên đem lòng cảm mến.
Qua những câu chuyện tôi cũng cảm nhận dần những hành động khó hiểu của Trâm Anh trước kia. Mỗi con người, mỗi số phận và lý do riêng. Nhưng quy chung, gia đình là nên tảng phát triển cá tính, tất cả những gì người ta thấy sợ nhất và thích thú nhất đều hình thành từ gia đình. Sau này tôi mới hiểu, với cá tính ấy, chỉ có những chàng trai thật sự tôn trọng phụ nữ mới được Trâm Anh yêu. Và ngược lại, những chàng trai khôn khéo tỏ lộ ra điều đó, mới khiến trái tim nàng rung động.
Quay trở lại với những lần hẹn hò trên đồi gió hú. Dường như với Trâm Anh, chuyện ngắm hoàng hôn là một việc cực kỳ quan trọng, nhiều khi tôi dẫn nàng lên đó, bỏ mặc nàng rồi đu tuốt lên cây quéo mà tìm hái những trái quéo chín cây. Còn nàng cứ lặng thầm đứng ngắm hoàng hôn buông dần. Có một lần hái được, tôi gọi tên Trâm Anh nhờ hứng giùm mấy tránh bị dập. Trâm Anh mải mê nên không nghe thấy. Nhìn từ phía sau, hình như tóc Trâm Anh đã dài ra, vài sợ tóc mai có thể để gió tung bay……
Chuyện mái tóc Trâm Anh cũng là chủ đề bàn tán của đám con trai lớp tôi. Sau hơn hai năm trời ròng rã tóc ngắn, bỗng dưng mái tóc dài ra, âu cũng là chuyện lạ.
– Phong- mày có biết sao bà chằn để tóc dài không?- Thằng Tiến mập hỏi tôi
Tôi lắc đầu chịu trói. Không phải vì dấu diếm mà là không biết thật.
…………………….
Đàn bà có giác quan thứ sáu là chính xác luôn.
Một bữa nọ Trà My hẹn tôi chiều nay đi về có chuyện
Vẫn như thỏa nào, tôi và em lang thang trên con đường làng. Nắng nhiều quá khiến cho đường làng bụi mù đất đỏ.
– Sao dạo này Phong ít đưa Trà My về buổi chiều vậy?
Tôi giật thót mình, đúng là thời gian qua mải mê đưa Trâm Anh lên đồi ngắm hoàng hôn nên chẳng đưa Em về như mọi khi.
Tôi ấp úng mãi không nên lời và tay bấu chặt vào vạt áo. Tim đánh lô tô.
– Phong không thích Trà My nữa à? Sao nhìn đất hoài vậy? dưới đó có gì mà nhìn, nhìn Trà My nè
–
Tôi ngước mắt nhìn em, Em nhìn tôi , hai môi cắn lại như chuẩn bị ăn tươi nuốt sống. rỗi bỗng dưng hai hàng nước mắt trào ra, chảy lăn dài trên gò má. Vụt chạy về nhà. Bỏ lại tôi ngẩn ngơ đúng buồn trong gió. Trên tay vẫn là cái cặp xách hộ cho em…………………..
Tôi bước về nhà em để đưa cặp. Dường như em giận tôi, nên mặc dù thấy thấp thoáng dáng em bên cửa sổ, nhưng mà tôi gọi khản cổ không trả lời, mãi lúc sau mới thấy con em Trà My ra mở cửa
– Út cho anh gửi cặp cho chị Trà My với
– Uhm. Mà anh Phong làm gì mà chị Trà My khóc nhiều vậy
Tôi im lặng không nói.
Sáng hôm sau tôi nhận được một bức thư viết tay:
“Phong ơi
Trà My thương Phong.
Ngay từ hồi vào lớp học, Trà My đã có ấn tượng với Phong. Nhưng cha của Trà My rất khó tính, cha rất ghét Trà My đi với con trai, nên mỗi lần đi học về , Trà My phải đứng xa Phong Ra………………………………………… …………………………………………�� �…………………..
………………………………………….. ………………………………………….. …………………….
Gần đây Trà My thấy Phong với Trâm Anh.
Trâm Anh là người tốt, ráng đối xử với người ta đàng hoàng nha Phong
Ký tên
Phạm Trà My
P/s: Mãi là bạn tốt của nhau”