Chương 7

Ghen như tôi ghen với thằng Thành. Tức là theo kiểu sỗ sàng đấm cho tình địch một đấm. Thì được gọi là ghen sơ cấp.

Còn ghen theo kiểu Trâm Anh và Trà My đang làm, đáng được gọi là ghen cao cấp. Ghen kiểu đó tôi không biết phải làm sao. Cứ nhường qua nhường lại cho nhau. Ca ngợi đối phương hết lời.

Tôi là thằng ở giữa……………..

Đem bức thư Em gửi cho Trâm Anh xem, nàng đọc chăm chú rồi phán một câu chắc nịch. “Để đó Trâm Anh lo cho”. Đến giờ nghĩ lại, tôi vẫn thầm phục Trâm Anh, nàng là cô gái duy nhất có thể đem tình cảm mình ra giải quyết một cách minh bạch, dám hi sinh vì người mình yêu. Suốt một quãng đường dài năm lớp chín, tôi chưa bao giờ thấy Trâm Anh buồn khi tôi đi với Trà My, chính trong cách cư xử với Trà My cũng thế. Là một sự tôn trọng và yêu quý bạn bè.

Chẳng rõ hai nằm gặp nhau và to nhỏ gì với nhau. Để rồi vài ngày sau đó. Trâm Anh lại hẹn tôi đi cùng lên đồi gió hú. Có điều nàng nói là tôi tới đó trước rồi tự đi sau. Chắc có lẽ đã hết sợ khung cảnh trên đó nên mới dám đi một mình.

Tôi ngồi trên đỉnh đồi nhìn về phía làng, rồi lại nhìn về ngôi nhà thờ. Làng tôi là ký ức không quên.

Làng có hai bụi tre to tướng chắn ở cuối và trước. hệt như hai người lính canh.

Vào mỗi buổi hoàng hôn.Điều làm tôi thích thú nhất khi nhìn về làng là khói lam chiều. Cái thứ khói cay xè khi tiếp xúc, khi tôi lớn lên xa gia đình, đi Sài Gòn học chẳng thể kiếm ra……..Nó là báu vật của làng.

Em và Trâm Anh cùng nắm tay nhau lại phía tôi khi tôi còn đang ngẩn ngơ nhìn làn khói.

Rồi cả hai chia làm hai ngồi bên cạnh, lúc này tôi giật mình thì đã muộn.

Cái cảm xúc được hai cô gái đẹp ngồi bên khiến tôi bất động. Mãi đến giờ, tôi ước một lần quay về nơi đó và cảm xúc đó. Cảm xúc của một thằng đàn ông đứng trên đỉnh vinh quang.

– Sao Trà My lên đây? Tôi hỏi

– Thì Trâm Anh rủ đi cùng hihi……



Nàng và Em cười khúc khích, bỏ mặc cho tâm trạng rối bời của thằng tôi. Dĩ nhiên nó xảy ra trong thời gian ngắn, khi mặt trời chuẩn bị lặn sau ngọn núi thì cả em và Trâm Anh đều kéo tôi dậy. hai nàng hai bên khoác tay vào tay tôi, cả ba đứng lặng nhìn hoàng hôn buông xuống.

Thói quen nhìn ngắm hoáng hôn lây nhiễm qua hẳn Trà My. Ruốt cuộc tôi là người bị hại.

Nếu trước đây tôi có thể ôm hôn Trâm Anh một cách thoải mái khi ở trên đồi, thì bây giờ có Trà My, tôi im re…một hành động đuổi ruồi cũng không có. Tất nhiên là phần “Con” thôi, còn phần người thì tôi mừng rỡ hân hoan. Tôi hạnh phúc vì được hai người con gái yêu, tôi nhận được sự quan tâm hơn từ cả hai. Tôi trở thành hotboy của trường vì được hai cô nàng xinh đẹp bên cạnh.

Sân trường tôi bỗng trở nên trơn láng mỗi khi nhỏ Trâm Anh và Trà My khoát tay tôi kéo lên căn tin ngôi. Trơn láng vì mấy chục bãi nước dãi….của bọn con trai rớt xuống.

Ngoài sự thùy mị dành cho tôi, bà chằn vẫn là bà chằn. Vẫn có một cặp mắt sắc lẹm khiến cho đán con trai phải dè chừng. Nhờ đó mà tôi thoát khỏi cái nạn truy vấn truyện tình cảm.

Chắc có lẽ tụi nó ghen tị vì tôi thân thiết được với cả hai con nhỏ học giỏi và xinh đẹp mà thôi, chứ không nghĩ là cả hai cô nàng đều yêu tôi đâu.

Chuyện tình cảm và giới tính của tôi không khai phá được gì thêm cho đến một hôm vào độ tháng 12, nhỏ Trâm Anh bất ngờ rủ tôi cúp học. Nhìn cái vẻ tha thiết của nó, tôi bỏ qua hẳn hai tiết toán lý quan trọng vì đang chuẩn bị ôn thi học kỳ một.

Bọn tôi trốn lên đồi gió hú. …….

Chạy lên tới đỉnh khi màn sương còn chưa tán hết, các nhánh sương còn vương mắc bên bụi dã quỳ và đám cỏ may…….

Nàng ngồi tựa cả vào vai tôi và khóc ngon lành, khóc rất to. Tôi chỉ biết lặng im cho Trâm Anh khóc. Rồi hai cánh tay dư thừa không biết để đâu ôm chặt lấy Trâm Anh. Một lúc sau, cái sự u uất dần cùng tan theo tiếng nấc. Tôi xoay mặt Trâm Anh lại, lấy hai vạt áo chùi hết đi những khe nước mắt. cả hai hôn nhau say đắm………….

Đây là nụ hôn đầu tiên……hôn lâu quá ba phút.

Những nụ hôn trước của tôi và Trâm Anh chỉ là thoáng qua, môi chạm môi. Lần này thì khác, nội công thâm hậu khiến cho nụ hôn ăn sâu vào trong miệng, lưỡi chạm lưỡi. À thì ra món này người ta gọi là món”Cháo lưỡi”.

Khi ngừoi ta ôm hôn nhau, dường như cánh tay của thằng đàn ông trở nên thừa thãi và hành động vô thức. Tay tôi cũng vậy. Bắt đầu giữ tay ở đùi Trâm Anh. Điều khiến tôi giật mình là hôm nay không phải là buổi chiều hôm qua, hôm kia. Hôm nay là buổi sáng, tức là nàng mặc đồng phục học sinh chứ trong mặc quần áo phụ đạo. Mà đồ học sinh là gì? Xin thưa là váy. Mà váy thì sao? Váy thì cánh tay của tôi được rờ hẳn vào hai cái đùi non tơ mơn mởn của Trâm Anh và có thể di chuyển lên trên bất kỳ lúc nào.

Âu cũng là số trời đã định.

Tay tôi khẽ xích lên trên……….chuẩn bị đi vào cung cấm

Tôi chỉ hành động tới đó thì ăn nguyên một cái tát nảy lửa

– Ai cho Phong dám sờ Trâm Anh?