Chương 3

Vào giờ này mọi khi, biệt thự Phó gia yên ắng vô cùng. Nhưng tối nay nội bộ lại ồn ào, nháo hết cả lên. Phó Hải đi đi lại lại bên ngoài hành lang, vẻ mặt khẩn trương, cứ chốc chốc lại đưa tẩu thuốc lên hút một hơi. Cách ông một khoảng, Phó Thẩm Tây đứng dựa người vào góc cột, mắt lo lắng nhìn vào cánh cửa đang đóng chặt.

Sau khi Hạn Tranh nhìn mặt cô gái kia mới biết, hoá ra cô ta cũng là người làm việc cho Phó gia. Phó Thẩm Tây đưa Tịnh Thiếu Hy vào phòng, đợi bác sĩ tư đến mới yên tâm đi thay đồ, rửa sạch vết máu trên người rồi quay trở lại đây.

Phó Thẩm Tây thực sự không nghĩ, bố anh lại dùng một cô gái trẻ như vậy để làm việc cho mình. Thoạt nhìn, anh đoán cô gái này chỉ độ khoảng hai mươi bốn hoặc hai mươi lăm tuổi. Trẻ tuổi như vậy, rốt cuộc là làm việc gì lại để bản thân bị thương đến mức suýt mất mạng. Đến bây giờ, Phó Thẩm Tây vẫn còn nhớ cảm giác lúc ôm cô, máu chảy đầy trên tay anh. Thứ cảm giác ấy khiến anh có chút lạnh người, mùi máu tanh dường như vẫn còn thoảng qua mũi.

Cửa phòng vừa mở ra, bác sĩ bên trong cúi đầu trước Phó Hải, nói: “Tình hình bệnh nhân khá nghiêm trọng, viên đạn bắn từ phía sau, suýt ghim trúng phổi. Cũng may là cấp cứu kịp thời, bây giờ tạm xem như đã ổn. Tôi sẽ cho y tá Trần và y tá Hạ ở lại để theo dõi và chăm sóc bệnh nhân. Phó lão gia cứ yên tâm!”

Phó Hải nghe bác sĩ trình bày xong, thở ra một hơi: “Vậy thì tốt! Được rồi, tiễn bác sĩ Trương xuống dưới xe đi.”

Nói xong, Phó Hải liền đi vào trong, thăm tình hình của Tịnh Thiếu Hy. Trên giường, Tịnh Thiếu Hy vẫn chưa tỉnh dậy, cạnh bên là hai y tá đang thay nhau chăm sóc cô. Nhìn gương mặt nhợt nhạt của cô, Phó Hải tức giận gầm lên: “Tên khốn nào dám ra tay với người của Phó Hải này chứ? A Lễ, Hạn Tranh, hai cậu mau tra ra cho tôi!”

“Vâng, thưa ông chủ!” A Lễ và Hạn Tranh đồng loạt cúi đầu rồi rời đi. Trong phòng, sau khi hai y tá rời đi chỉ còn lại hai bố con Phó Hải. Phó Thẩm Tây lúc này mới hỏi: “Bố, trước giờ con chưa từng thấy bố để phụ nữ nhún tay vào kia mà.”

Phó Hải ngồi xuống ghế, vừa nhìn Tịnh Thiếu Hy vừa đáp: “Ban đầu bố cũng không dùng đến cô ta làm gì, chỉ để sai mấy việc vặt. Nhưng mà sau đó bố mới phát hiện Tịnh Thiếu Hy, cô ta thực sự rất giỏi. Làm việc gì cũng rất cẩn trọng, không hiểu sao lần này lại bị thương nghiêm trọng đến vậy.”

“Dù giỏi thì đã sao?” Phó Thẩm Tây nghiêm giọng, lại nói: “Cô ta vẫn chỉ là một cô gái, hơn nữa còn rất trẻ…”

Phó Hải nghe đến đây liền ngắt lời: “Này Thẩm Tây, đừng để vẻ ngoài của cô ta đánh lừa. Tịnh Thiếu Hy không chừng có thể đánh được cả con đấy!”

Phó Thẩm Tây nghe xong, ánh mắt giống như vừa “ồ” lên một tiếng, nửa kinh ngạc nửa lại hoài nghi. Anh nhìn sang Tịnh Thiếu Hy, giọng nhàn nhạt: “Bố chắc chứ?”

Phó Hải cười: “Đùa thôi!” Ông đi đến bên cạnh Phó Thẩm Tây, vỗ lên vai anh, nói: “Bố từng thấy cô ta đánh thử với Hạn Tranh, bỏ qua cậu ta được ba chiêu đầu, đến chiêu thứ tư đã bị hạ gục! Còn với con, có lẽ là gục từ chiêu đầu tiên.”

Nghe bố đem mình ra so sánh với một cô gái, Phó Thẩm Tây cũng không mấy hứng thú, chỉ tuỳ tiện nhếch cười một cái rồi cùng ông rời khỏi phòng, nhường chỗ lại cho hai cô y tá.

Đến giữa đêm, Tịnh Thiếu Hy toàn thân đổ đầy mồ hôi. Tay cô nắm chặt chăn nêm, mái tóc rũ ra trước trán bết dính vào mặt, hơi thở nghẹn lại, chất đầy sợ hãi.

Khung cảnh trước mắt Tịnh Thiếu Hy mơ hồ không rõ, cô cứ đi mãi đi mãi, không gian xung quanh trắng xoá, giống như một cái l*иg khổng lồ nhốt lấy cô bên trong.

Ở phía xa, cô thấy bố của mình, Tịnh Khôn đưa tay ra, nhẹ nhàng gọi: “Thiếu Hy!”

“Bố!”

Tịnh Thiếu Hy vui mừng chạy đến, nhưng bàn tay ấy đã biến mất ngay khi cô chưa chạm vào. Sau đó, bên tai lại nghe thấy tiếng của Dương Chính Kình.

“Cảnh viên JA 2593, cô không làm tròn nhiệm vụ được giao, tự ý hành động làm ảnh hưởng đến tiến trình điều tra. Theo lệnh cục trưởng Quách, quyết định cắt chức, tước bỏ danh hiệu cảnh sát hình sự, vĩnh viễn mất đi tư cách cầm súng!”

Tịnh Thiếu Hy mơ màng đưa tay, liên tục nói: “Không! Tôi không có làm vậy! Đội trưởng Dương…đội trưởng Dương!”

Giât mình dậy, Tịnh Thiếu Hy mở to mắt nhìn trừng trừng lên trên. Ánh sáng từ đèn chùm trên cao làm cô loá mắt, theo phản xạ đưa tay lên che lại. Chợt thấy sau lưng truyền lên cơn đau, cô nín thở nhíu mày “A” một tiếng, bên ngoài đã có hai y tá lập tức chạy vào.

“Cô tỉnh rồi sao?” Một người hỏi. Người còn lại cũng hỏi: “Có thấy chỗ nào không ổn không?”

Tịnh Thiếu Hy hít thở thật sâu, ổn định lại một chút mới nhận ra tình trạng của mình hiện giờ. Sau đó mơi nhớ lại cách đây vài tiếng, trong lúc làm nhiệm vụ cho Phó Hải đã bị phục kích, người đi chung gồm bốn người đều đã chết, chỉ còn một mình cô thoát được, quay về biệt thự.

Nghĩ đến đây, chân mày Tịnh Thiếu Hy giật giật: “Người đàn ông đó…”, trong lúc sắp ngất, cô dường như đã gặp một người đàn ông. Chuyện sau đó thì cô không nhớ nữa, chỉ biết bây giờ vết thương sau lưng rất đau, thở mạnh một chút cũng đau nhói. Cô nhăn mặt, bước xuống giường. Hai y tá thấy vậy vội ngăn: “Cô à, cô vừa mới tỉnh dậy thôi, tốt nhất nằm nghỉ ngơi thêm đi!”

Tịnh Thiếu Hy lắc đầu: “Không cần đâu! Tôi không sao, nằm ở đây ngột ngạt quá. Tôi ra ngoài một chút, sẽ quay lại ngay.”

“Cô à…” Y tá Trần gọi theo nhưng Tịnh Thiếu Hy đã đi mất. Y tá Trần nói: “Cửa sổ mở toang như vậy còn ngột ngạt ư?”

Vết thương trên lưng thực sự rất đau, Tịnh Thiếu Hy đi vài bước là dừng lại, ôm ngực thở dốc. Lúc nãy rời giường rõ ràng không đau đến vậy, không ngờ lại đau đến thế này, cô không đi được nữa, đứng yên một chỗ.

Cách chỗ cô không xa, sau góc khuất của bức tường có người đi đến. Nhìn thấy Tịnh Thiếu Hy ở phía trước, Phó Thẩm Tây nhíu mày.

“Cô mới tỉnh dậy, ra đây làm gì?”

Nghe có người hỏi mình, Tịnh Thiếu Hy mới ngước lên. Ánh mắt chạm nhau khựng lại vài giây, giống như vừa chạm phải tia điện, da đầu cũng tê rần. Người đàn ông này lạ mặt quá, hình như lần đầu cô thấy ở biệt thự Phó gia.

“Cô à, có nghe tôi nói không vậy?” Phó Thẩm Tây hỏi, mặc dù trong lòng có chút kì lạ nhưng vẫn kịp thời ngăn lại.

Tịnh Thiếu Hy lúc này mới đáp: “Trong phòng ngột quá, tôi muốn ra ngoài một chút…” vừa nói xong, cô lại khẽ nhăn mặt. Phó Thẩm Tây liền đỡ lấy cô: “Bác sĩ nói cô bị thương khá nặng, tuy không còn nguy hiểm nhưng vẫn cần nghỉ ngơi. Cô tốt nhất nên quay về phòng đi.”

Mặc dù Tịnh Thiếu Hy rất muốn ra ngoài, nhưng vết thương quá đau đành phải trở về phòng. Cô gật đầu chào Phó Thẩm Tây rồi quay đi. Anh nhìn bước đi của cô có hơi khó khăn, không ngăn được bèn đi nhanh về trước, đỡ lấy tay cô.

“Để tôi đưa cô về phòng.”

“Cảm ơn anh!”

Tịnh Thiếu Hy cười, khách sáo nói. Cô được Phó Thẩm Tây đưa quay lại phòng, hai y tá cười khổ nói: “Tôi đã nói cô ấy không nên ra ngoài rồi mà!”

“Xin lỗi, phiền mọi người. Phiền anh rồi!”

Tịnh Thiếu Hy ngồi xuống giường, áy náy nói. Phó Thẩm Tây đáp: “Không có gì!”, sau đó cũng rời khỏi phòng. Lúc này, Tịnh Thiếu Hy mới chợt nhớ mình quên hỏi danh tính anh ta. Vừa lạ mặt nhưng dường như cũng có một chút ấn tượng. Hình như trong lúc cô mơ màng, cô đã thấy người này.

Nghĩ không thông, Tịnh Thiếu Hy mới hỏi: “Hai cô biết người đàn ông vừa rồi là ai chứ?”

Y tá Trần nói: “Anh ta là Phó thiếu gia, vừa trở về Bắc Kinh hôm nay thôi! Sao hả, có phải anh ta rất đẹp trai không?”

Y tá Hạ đi đến đỡ Tịnh Thiếu Hy nằm xuống giường, nói: “Tính ra thì cô và Phó thiếu gia cũng rất có duyên. Anh ấy vừa trở về thì lại gặp cô, máu me dính đầy cả người.”

“Máu?” Tịnh Thiếu Hy kinh ngạc. Y tá Hạ lại nói: “Phải! Chính Phó thiếu gia là người đã bế cô lên đây trong lúc cô ngất đấy.”

Thảo nào Tịnh Thiếu Hy thấy giống như đã từng gặp qua ở đâu. Ra là người này đã tận tay bế cô từ hoa viên vào trong biệt thự. Tịnh Thiếu Hy vốn đã điều tra rất rõ về Phó Hải, biết ông ta có một người con trai duy nhất đang ở New York. Cô đã từng thấy người này qua ảnh từ hồ sơ trong sở cảnh sát, chỉ là không nghĩ người này ở ngoài so với trên hình… lại trông khác đến vậy.