Chương 2

Sân bay quốc tế thủ đô Bắc Kinh vào những ngày cuối thu vẫn đông nghẹt, dòng người đi đi lại lại tấp nập như kiến, kèm theo những âm thanh nhiễu loạn từ nhiều phía. Tiếng người nói chuyện, tiếng nhân viên trực ca từ loa phát thanh, tiếng xe cộ bên ngoài. Tất cả hợp lại tạo thành một không khí hết sức ồn ào, khiến Phó Thẩm Tây vừa ra đến sảnh đã nhíu mày.

Phó Hải từ phía xa vừa trông thấy con trai, miệng cười không ngừng được, lập tức gọi to: “Thẩm Tây!”, sau đó nhanh chân đi đến, theo sau là đám đàn em năm bảy tên. Phó Thẩm Tây ôm lấy ông, vỗ vỗ lên lưng ông vài cái nhẹ.

Cười nói: “Bố nhiều việc như vậy, còn ra đây đón con làm gì? Cứ để Hạn Tranh hay A Lễ đón con là được rồi!”

Hạn Tranh ở sau liền nói: “Ông chủ muốn đích thân ra đón cậu về, liền tạm gác hết công việc để ra sân bay. Ông chủ đã quyết, bọn chúng tôi làm sao dám cản!”

“Đương nhiên phải vậy chứ!” Phó Hải cười khằn khặc: “Con trai cưng của Phó Hải tôi hôm nay trở về nhà sau mấy năm trời du học, tôi là bố nó, phải đích thân đón con trai, làm sao mà tuỳ tiện giao cho các người được!”

Thấy Phó Hải đang vui như vậy, Phó Thẩm Tây cũng không muốn làm ông mất hứng, cười nói: “Được rồi! Bố đích thân đón con, con rất vui!”

Rời khỏi sân bay, Phó Thẩm Tây ngồi trong xe, đưa mắt nhìn qua cửa kính. Trong lòng có chút cảm thán, sau gần mười năm, Bắc Kinh bây giờ thực sự khác quá. Những nơi mà anh vừa đi qua, trước đây chỉ đơn giản là những ngôi nhà cấp bốn hoặc hai ba tầng. Hiện tại chỗ này đã mọc lên những toà cao ốc cao ngất, cả một đoạn đường, cao ốc nằm san sát nhau như nấm, hoành tráng nối dài như một dãy núi non hùng vĩ. Đèn đường mở lên, ánh sáng vàng vọt bao phủ khắp thành phố. Những bảng đèn quảng cáo phát ra thứ ánh sáng xanh đỏ nhiều màu, liên tục thay đổi. Thành phố về đêm nhộn nhịp, đủ màu sắc, giống như một bức tranh sống động, càng ngắm càng thích.

Xe chạy qua một đoạn đường lớn, đây là đoạn đường dẫn vào biệt thự Phó gia. Bên ngoài có lối vào được lát gạch ngói kéo dài đến tận cổng, hai bên trồng đầy cây mai, nhưng là vì đang vào thu nên chúng chưa nở hoa. Tường gạch màu xám bao quanh biệt thự, như một tường thành vững chãi trong các lâu đài xưa. Ở cổng có hai ngọn đèn pha lê cỡ lớn, ngồi trong xe từ phía xa đã có thể trông thấy.

Trong lòng có chút nao nao, đã rất lâu rồi Phó Thẩm Tây mới quay về đây. Kể từ khi mẹ qua đời, một năm sau đó anh được Phó Hải đưa sang New York. Phó Thẩm Tây từ nhỏ đến nay căn bản không để tâm đến việc làm ăn phi pháp của bố mình, nhún tay vào lại càng không. Phó Hải đã hứa với mẹ của anh, tuyệt đối sẽ không để con trai dính dáng đến những việc mà ông làm. Phó Hải rất thương vợ, sau khi bà mất ông thực hiện đúng lời hứa. Bấy lâu ông vẫn chăm lo cho Phó Thẩm Tây rất tốt, nuôi dạy anh trở thành thanh niên biết trước biết sau, phẩm chất vượt trội.

Xe chạy qua cổng lớn, đi xuyên qua hoa viên đỗ lại ở sân trước. Cửa xe mở ra, Phó Thẩm Tây vừa bước xuống đã có một đám người rất đông, đồng thanh cúi đầu hô “Cậu chủ!”

Cảnh này Phó Thẩm Tây trước đây cũng đã từng trải qua, nhưng lâu lắm rồi mới lặp lại cho nên có chút không thoải mái, anh cười cho qua rồi đi thẳng vào trong. Phó Hải đi bên cạnh, ngậm ngậm tẩu thuốc trên miệng, nói: “Sao hả Thẩm Tây, gần mười năm rồi mới trở về, thấy mọi thứ thế nào?”

“Mọi thứ gần như không có gì thay đổi, ngoại trừ…” Phó Thẩm Tây nói rồi ngừng, đưa tay sờ lên tay vịn cầu thang: “Chỗ này hình như đã được làm lại.”

Phó Hải đứng ở sau, vỗ vai anh bật cười: “Thằng này, mắt càng lớn càng tinh. Chỗ này đúng thật là đã sửa lại, mấy năm trước bị gãy.”

Bố con gặp nhau sau nhiều năm xa cách, đương nhiên sẽ có rất nhiều chuyện để nói. Phó Thẩm Tây sau khi dùng cơm, anh cùng Phó Hải trò chuyện rất lâu. Hiện giờ đã gần mười giờ đêm, Phó Hải mãi nói mà nằm ngủ quên trên giường thuốc. Phó Thẩm Tây đi đến lấy chăn đắp cho ông, tiện tay dẹp chỗ thuốc lào sang một bên.

Nhìn ông, Phó Thẩm Tây có hơi trách. Trách ông mấy năm nay cứ liên tục hút thuốc lào, ảnh hưởng rất nhiều đến sức khoẻ. Bản thân anh không thích mùi khói thuốc, cho nên từ bé đã không tán thành việc bố mình hút nhiều thuốc như vậy. Nhưng anh không ngăn được sở thích của bố, đành nhắm mắt cho qua. Đến tận hôm nay, khi cận cảnh nhìn lên mặt ông, mới thấy thời gian thực sự tàn khốc.

Gương mặt ông đã có nhiều nếp nhăn hơn trước, đồi mồi cũng mọc lên, rải rác khắp nơi trên mặt, tay và chân. Tóc và râu cũng trắng đen pha sương, bố của anh, thực sự đã già rồi.

Nán lại một lúc, Phó Thẩm Tây mới nhẹ nhàng khép cửa rồi rời đi. Anh bước đi trên hành lang lớn, nối dài tới trước có một lối rẽ trái. Trong ký ức của anh, lối này dẫn ra hoa viên phía sau. Chỗ đó là nơi anh đặc biệt yêu thích lúc còn nhỏ, bởi vì mẹ của anh rất thích trồng hoa. Là hoa niên thảo, tím nhạt vừa thơ mộng cũng vừa u buồn kì lạ. Hoa viên ở sân sau trồng đầy hoa niên thảo, Phó Thẩm Tây nhìn sơ cũng biết chúng được chăm sóc rất tốt. Anh thầm cảm phục tình cảm của bố dành cho mẹ mình, trường tồn và bền vững, giống như sức sống mạnh mẽ của loài hoa kia vậy.

Vào cuối thu, thời tiết ở Bắc Kinh rất đẹp. Ban ngày thì ấm áp, đêm đến lại mát mẻ trong lành. Trăng đêm nay rất tròn, ánh trăng trên cao tựa như một chiếc bánh đậu mà ngày thơ anh hay ăn, trông vô cùng ngon lành và bắt mắt. Phó Thẩm Tây cảm thấy tâm trạng nhẹ tênh, bước chân dẫm trên nền đất, động đến mớ lá khô kêu lên xào xạc. Âm thanh nho nhỏ, khô cằn vọng lên trong bầu không khí tĩnh mịch, làm cho con người ta có chút hoài niệm.

Phó Thẩm Tây chậm rãi băng qua hoa viên, đi đến một góc giáp với tường lớn. Chỗ này có cây tùng rất cao, ban đêm bóng trăng rọi xuống, những tán tá lưa thưa bị ánh sáng chiếu qua, nửa sáng nửa tối ẩn hiện giống như đang chơi trò trốn tìm. Đang đi tản bộ, đột nhiên Phó Thẩm Tây nghe xung quanh phát ra tiếng động.

Anh không biết nó đến từ đâu, dưới ánh đèn vàng, anh quay khắp nơi tìm kiếm. Xung quanh chỗ tối chỗ sáng, anh không thể nhìn rõ hết được. Lặng im một vài phút, tiếng động kia lần nữa phát lên, rõ mồn một.

Phó Thẩm Tây ánh mắt đề phòng, hoa viên rất rộng, giờ này lại vắng vẻ. Không thấy ai lại cứ liên tục truyền ra tiếng động mờ ám, khiến anh muốn quay lưng trở vào trong. Lúc này, Phó Thẩm Tây vừa quay lưng thì lại nghe thấy âm thanh ấy ở ngay phía sau mình. Anh chầm chậm quay người, liền có chút giật mình khi thấy phía trên bức tường có một bóng đen. Bóng đen ấy không quá lớn, yên được vài giây lại chuyển động.

“Ai đó?” Phó Thẩm Tây hỏi, nhưng phía đó không trả lời. Anh lo rằng là kẻ trộm đột nhập, liền tiện tay cầm khúc cây gần đó, cẩn thận đi đến gần.

Trong ánh sáng nhàn nhạt, bóng cây tùng phía trên đã phần nào phủ khuất toàn bộ hình dáng của người kia. Phó Thẩm Tây không thể nhìn ra được, đành dừng lại, cách người kia khoảng ba bước chân ngắn.

Lần nữa lại hỏi: “Ai đó?”

Vẫn là không có ai trả lời, Phó Thẩm Tây thấy người này đứng yên, lại không thèm trả lời câu hỏi của anh. Trong lòng liền nghĩ đây nhất định là kẻ xấu, lấy di động ra tính gọi cho Hạn Tranh kéo người xuống đây xử lý. Không ngờ khi anh chỉ vừa cầm di động lên, người kia đã nhảy xuống đất, bắt đầu đi về phía anh.

“Đứng yên đó cho tôi!” Phó Thẩm Tây giơ khúc cây lên, thầm nghĩ nếu tên kia làm bậy sẽ đánh cho hắn một trận. Nhưng khi người kia đi ra, vóc dáng từ từ lộ rõ mới làm anh kinh ngạc.

Người này là một cô gái, rất trẻ, trên người mặc bộ đồ da màu đen. Dưới ánh trăng, dung mạo ẩn hiện không rõ. Mái tóc dài qua vai cơ hồ bị gió thổi tung lên, không yên phận cứ bay bay trước mặt. Phó Thẩm Tây thoạt đầu hơi ngẩn ra đôi chút, sau đó mới lấy lại bình tĩnh nhích đến gần.

“Cô là ai?”

Bước chân Phó Thẩm Tây chỉ vừa nhích lên trước một chút, cô gái kia bỗng nhiên ngã khuỵu xuống. Anh hốt hoảng đưa tay ra, vừa hay đón được cô ấy ngã ngay vào lòng.

Phó Thẩm Tây sờ mặt cô gái, liên tục gọi: “Này! Cô làm sao vậy? Tỉnh dậy đi!”

Sau đó, bàn tay đang đỡ dưới lưng cảm nhận được thứ gì đó vừa ướt vừa nóng, cảm giác kinh người. Phó Thẩm Tây đưa lên nhìn, hoá ra toàn là máu. Anh sững sốt nhìn lại cô gái, sắc mặt của cô đã trắng bệch, liền khẩn trương bế lấy cô chạy vào trong biệt thự. Tại đây, A Lễ và Hạn Tranh từ trên lầu đi xuống. Nhìn thấy Phó Thẩm Tây bế một cô gái mới vội vã đi đến.

A Lễ hỏi: “Chuyện gì vậy thiếu gia, cô gái này là ai?”

“Tôi cũng không biết. Tôi vừa gặp cô ta sau vườn thì cô ta đã ngất rồi, hình như bị thương rất nặng!”

Nghe Phó Thẩm Tây nói, Hạn Tranh nhìn xuống tay Phó Thẩm Tây mới thấy máu chảy dài, rơi xuống bên dưới vài giọt. Hạn Tranh nghi ngờ bước tới vén tóc cô gái, sắc mặt liền tái đi.

“Tịnh Thiếu Hy?”