Chương 106

1920 Chữ Cài Đặt
10 giờ sáng, hội trường đã chật kín, số đông đa phần là phóng viên. Một nữ phóng viên ngồi bên dưới đặt câu hỏi.

“Ông Mạc à, vụ tai nạn giao thông lần đó có lẽ đã làm gián đoạn rất nhiều việc của ông. Vậy sau khi hồi phục, quay trở lại đây, sắp tới ông có dự định gì không ạ?”

Nghe xong câu hỏi, Mạc Chính Quân điềm đạm nở nụ cười: “Đương nhiên là có rồi. Như mọi người cũng biết, tai nạn ấy khiến tôi phải sang Mỹ điều trị một thời gian dài. Sau khi hồi phục, quay lại công việc tôi có rất nhiều dự định và các dự án lớn sắp hợp tác với Anh. Tiêu biểu sẽ là công trình nghiên cứu tâm lý học có tên Ký ức vui vẻ sẽ được triển khai vào cuối năm nay.”

“Ông Mạc có thể giải thích thêm một chút không ạ?” nữ phóng viên vừa rồi lại hỏi.

Mạc Chính Quân vẫn thoải mái đáp: “Tôi không tiện tiết lộ quá nhiều, nhưng đại khái mọi người có thể hiểu, công trình nghiên cứu tâm lý học ấy sẽ rất có ích cho những ai đã và đang bị ám ảnh bởi một cú sốc nào đó. Công trình này sẽ giúp bệnh nhân loại bỏ những thứ không hay ra khỏi đầu, thay vào đó sẽ là những mảng ký ức đẹp đẽ hơn rất nhiều. Trong tâm lý học, chúng tôi gọi đó là Khởi tạo ký ức.”

“Khởi tạo ký ức?”

Một nam phóng viên khác lên tiếng, mạnh dạn hỏi thêm: “Ông Mạc à, việc này có thể coi là lừa dối bệnh nhân hay không?”

Nhận được câu hỏi, biểu cảm trên mặt Mạc Chính Quân vẫn điềm tĩnh, anh cười: “Mọi người cũng biết, nói dối đôi khi không phải là xấu. Nếu nói dối có thể giúp đối phương tốt hơn, vậy thì lời nói dối đó rất có lợi. Nếu đã có lợi, vậy tại sao lại không thực hiện? Tôi tin chắc phương pháp này sẽ cải thiện cuộc sống của bệnh nhân hoàn toàn, giống như tái sinh vậy.”

Lúc này, trợ lý Kim ghé vào tai Mạc Chính Quân, nhắc nhẹ anh đã sắp đến giờ của buổi hội thảo tại bệnh viện quốc tế số 3. Anh mới nhìn xuống đám đông bên dưới, cười nói.

“Thật xin lỗi, buổi họp báo của chúng ta sẽ kết thúc tại đây. Cảm ơn tất cả mọi người đã dành thời gian đến đây. Tạm biệt!”

Rời khỏi hội trường chưa lâu, khi Mạc Chính Quân đang cùng trợ lý đứng đợi thang máy thì trợ lý Kim đứng bên cạnh thấp giọng nói.

“Ông Mạc, Mark nhờ tôi nhắn cho ông, có người muốn gặp ông.”

“Tôi không nhận phỏng vấn riêng kia mà.” giọng Mạc Chính Quân đều đều, không chút quan tâm.

Trợ lý Kim vội giải thích: “Dạ không phải thưa ông Mạc…”

“Không phải phóng viên sao?”

Giọng trợ lý Kim dường như nhỏ hơn: “Mark nói người này họ Vương.”

Dường như từ đầu đến cuối, sự chú ý của Mạc Chính Quân chỉ dồn hết vào cụm từ “họ Vương” này mà thôi. Cho nên ngay sau khi nghe xong, anh đã lập tức đáp.

“Trợ lý Kim, bảo Mark lái xe ra cửa sau đi.”

“Vâng.”

Khoảnh khắc bước vào thang máy, Mạc Chính Quân khẽ chỉnh lại kính, ánh mắt có chút khác thường so với lúc đầu. Xa xôi mà phức tạp, giống như đang suy tính rất nhiều điều. Mạc Chính Quân cùng trợ lý Kim lên xe, đi đến một chỗ vắng người cách đây không xa rồi dừng lại. Một lúc sau có người gõ lên kính xe hai ba cái, Mạc Chính Quân nhìn ra ngoài, là một người đàn ông đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, che đậy rất kín.

“Mark, trợ lý Kim, hai người xuống xe một chút đi.”

“Vâng thưa ông Mạc.”

Hai người kia vừa xuống, người đàn ông bên ngoài cũng ngồi vào xe. Đóng cửa lại, người này mới gật đầu.

“Ông Mạc…”

“Mọi thứ làm đến đâu rồi?”

Mạc Chính Quân trầm giọng hỏi, người họ Vương kia mới trả lời: “Ông Mạc yên tâm, chuyện ông bảo tôi làm, tôi đã làm xong cả rồi. Trước đây, Phó Thẩm Tây quả thực đã cho người điều tra thêm về Tịnh Khôn. Mọi thông tin liên lạc của Tịnh Thiếu Hy, tôi cũng đã lấy đủ. Chỉ cần ông Mạc lên tiếng, tôi sẽ lập tức gửi ngay.”

Nghe xong những lời này, Mạc Chính Quân trầm ngâm ít phút, sau đó chợt mỉm cười: “Tôi đợi lâu lắm rồi, không thể đợi thêm nữa đâu. Trong tối nay, gửi ngay cho tôi.”

“Vâng, ông Mạc yên tâm.”

“Được rồi, mau xuống xe đi. Cẩn thận người khác nhìn thấy thì không hay đâu.”

Đợi tên họ Vương đi rồi, trợ lý Kim vừa trở vào đã thấy Mạc Chính Quân ngã lưng ra sau, mắt nhắm lại.

Cô hỏi: “Ông Mạc, ông không sao chứ?”

Hít một hơi thật sâu, Mạc Chính Quân nói: “Không, tôi đang cảm thấy rất thoải mái.”

Anh mở mắt, nhìn ra bên ngoài, bỗng dưng lại cười một cách khó hiểu, hỏi trợ lý Kim một câu: “Trời hôm nay, rất đẹp thì phải?”

Trợ lý Kim tuy không hiểu lắm, nhưng nhìn biểu hiện của Mạc Chính Quân, đoán chừng tâm trạng của anh đang rất tốt nên cô cũng không muốn phá hỏng mạch cảm xúc của anh, cười đáp.

“Dạ phải, dự báo thời tiết nói hôm nay trời quang mây tạnh. Có lẽ trong vài ngày tới cũng sẽ như vậy.”

“Trời quang mây tạnh.”

Mạc Chính Quân vô thức lặp lại, chẳng rõ là đang nghĩ gì, chỉ thấy nụ cười trên môi anh đậm dần, ánh mắt nhẹ nhàng nhưng ngập tràn hứng thú.

Phải…

Trời quang mây tạnh hiện giờ chỉ dành cho riêng anh mà thôi. Còn với Tịnh Thiếu Hy, bầu trời bình yên đó sắp không còn nữa rồi.



Gần 8 giờ tối, Phó Thẩm Tây vẫn chưa về vì bận dùng cơm với đối tác. Tịnh Thiếu Hy ở trong phòng, vừa mới ru Thiên Thanh ngủ xong, không có gì làm mới mở điện thoại lên xem, dự định vào mấy trang mua sắm chọn vài món đồ cho con bé.

Kể từ đêm cô chính miệng nói tạm gác lại chuyện ly hôn đến nay cũng đã ba tháng, quả thực cô đã không nhắc đến chuyện ly hôn với Phó Thẩm Tây, thậm chí cả nghĩ thôi cũng không còn nữa.

Bản thân cô cũng chẳng rõ, bằng cách thức nào đó mà cô lại lựa chọn tin anh thêm một lần nữa. Có lẽ là do trái tim mách bảo, lý trí căn bản ngay từ đầu đã không vượt qua được, chỉ đành chấp nhận làm theo.

Một lần nữa, cô đồng ý đón nhận thành ý của Phó Thẩm Tây, đem chút kỳ vọng cuối cùng đặt hết vào tình yêu của anh. Cô thực sự mong rằng, lần này sẽ là lựa chọn sáng suốt. Nếu không may xảy ra thêm bất kỳ việc gì nữa, cô nghĩ cô sẽ kiệt sức mất.

Ngón tay Tịnh Thiếu Hy lướt trên màn hình, đột nhiên có một thông báo được hiển thị, tạm thời che mất mấy món đồ mà cô đang tính chọn cho vào giỏ hàng.

“Mail mới sao?”

Tịnh Thiếu Hy lẩm nhẩm, không hiểu vì sao lại cảm thấy trong lòng hơi bất an, do dự một lúc mới bấm xem thư mới.

Người gửi mail không có tên cụ thể, nội dung cũng không có lấy một chữ nào ngoài hai tệp đính kèm. Một cái là video, còn một cái là hình ảnh.

Mắt Tịnh Thiếu Hy hơi nhíu lại, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, sau cùng cũng quyết định mở tệp ảnh lên xem trước. Những gì mà cô thấy phút chốc khiến cô kinh ngạc, tệp bao gồm tổng cộng mười bức ảnh được chụp lén. Nhân vật trong ảnh là hai người đàn ông, một người thì Tịnh Thiếu Hy không rõ là ai, người còn lại… chính là Phó Thẩm Tây.

Khoan nói đến việc hiểu hay không, Tịnh Thiếu Hy theo phản xạ xem hết lần lượt mười bức ảnh. Nhìn sơ qua, cô biết hai người trong ảnh đang trao đổi với nhau một số giấy tờ gì đó. Người nhận bìa hồ sơ là Phó Thẩm Tây, anh hình như còn xem rất kỹ từng tờ một nữa. Tịnh Thiếu Hy lúc này mới để ý đến thời gian hiển thị trên ảnh, cô liền giật mình. Bởi vì nó chỉ cách ngày bố cô mất có hai ngày mà thôi.

“Cái gì vậy chứ?”

Hô hấp của Tịnh Thiếu Hy nặng dần, trong lòng cực kỳ khó chịu. Cô thở thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh bấm vào tệp video. Hình ảnh hiện lên tuy không quá sắc nét nhưng cô vẫn nhận ra, người đàn ông mặc âu phục đang ngồi trong một phòng ăn sang trọng không ai khác vẫn là Phó Thẩm Tây.

Mở đầu, là giọng của người đàn ông lạ mặt: “Ông Phó, lần này tôi đã điều tra rất kỹ rồi, không bỏ sót thứ gì nữa đâu. Nói không phải hơi quá chứ có lẽ ngài sắp đào đến ba đời tổ tông của Tịnh Khôn luôn rồi ấy, còn cái gì nữa mà tìm.”

Phó Thẩm Tây vẫn chăm chú xem số giấy tờ trên tay, một hồi sau vẫn không ngước lên mà chỉ nói: “Ba đời tổ tông trước đây của ông ta làm gì, tôi không quan tâm. Cái tôi muốn biết, là đời này của ông ta đã làm ra những chuyện gì mà thôi.”

Khoảnh khắc Tịnh Thiếu Hy nghe được giọng Phó Thẩm Tây từ trong video, Thiên Thanh trong nôi cũng đột ngột khóc ré lên. Nhưng cô dường như còn chẳng nghe được, ngồi như người mất hồn, điện thoại trên tay từ từ hạ xuống, ánh mắt vô hồn tràn ngập bất lực.

Thím Chu bên ngoài đi ngang, vô tình nghe tiếng khóc của em bé liền lo lắng gõ cửa: “Phu nhân à, mọi thứ ổn chứ ạ?”

Không có ai trả lời, Thiên Thanh thì vẫn khóc, thím Chu đành đẩy cửa vào: “Phu nhân…”

Bà khựng lại, trước mặt bà, Tịnh Thiếu Hy rõ ràng ngồi trên giường, cách chỗ Thiên Thanh không xa, không lý nào con bé khóc to như vậy mà cô lại không nghe. Thím Chu tạm thời khoan hỏi tới cô, một mạch nhanh chân đi đến bế Thiên Thanh lên, tận tình vỗ về.

Mất một lúc Thiên Thanh hết khóc, thím Chu mới mang con bé đến gần chỗ Tịnh Thiếu Hy, thấp giọng hỏi: “Phu nhân, có chuyện gì vậy? Sắc mặt phu nhân… kém quá.”

Lúc này, Tịnh Thiếu Hy mới chậm rãi nhìn qua. Thấy Thiên Thanh đang tròn xoe mắt nhìn mình, lòng dạ cô đau đến thắt lại, không hề muốn khóc, nhưng nước mắt lại tự tiện trào ra, lăn dài trên má.

“Thanh Thanh, hình như… mẹ lại chọn sai rồi.”