Chương 1

Ranh giới giữa yêu và hận rốt cuộc mỏng manh đến đâu? Con người ở trên đời này rốt cuộc là buồn cười và kì lạ đến mức nào?

Khi yêu thì yêu đậm yêu sâu, tựa hồ như muốn vì người mà vứt bỏ cả thế giới xung quanh. Nhưng khi hận, lại hận đến thấu xương, chỉ muốn đem hình ảnh của đối phương nhốt lại trong đáy mắt tăm tối, từ từ dày vò cho đến chết.

Phó Thẩm Tây đã từng nói: “Đời này gặp được em, chính là kỳ tích!”

Tịnh Thiếu Hy cũng từng đáp: “Chúng ta gặp được nhau, đều là kỳ tích!”

Lập đông năm ấy, đã có một Phó Thẩm Tây thâm tình và ấm áp. Cũng có một Tịnh Thiếu Hy xinh đẹp và tràn đầy nhiệt huyết. Vậy nhưng cũng mùa đông năm ấy, cả Phó Thẩm Tây và Tịnh Thiếu Hy lại lỡ đánh mất kỳ tích lớn nhất của đời mình. Họ vô tình gặp nhau, lại vô tình trở thành nỗi bất hạnh của nhau. Đắng cay ngọt bùi, trải qua một lần đều lưu lại ở trong tim là thứ dư vị đầy day dứt, không thể vứt bỏ.

Đối với Tịnh Thiếu Hy và Phó Thẩm Tây, tình yêu tựa như một cơn gió đông đầu mùa. Nhẹ nhàng lướt qua rồi bay xa vạn dặm, nhưng trong lòng lại vĩnh viễn lạnh buốt không tan.

_______________

Chương 1

Vào cuối mùa đông, cả bầu trời Bắc Kinh đều đổ tuyết. Tuyết trắng xoá ở khắp nơi, trên mái nhà, trên tán cây, trên đường, cả trên mái tóc và cả người Tịnh Thiếu Hy. Tuyết tan rất nhanh, thấm tận qua mấy lớp áo buốt vào trong da thịt. Tịnh Thiếu Hy cười khổ, cảm nhận hơi lạnh bên ngoài ngấm tận vào tim, hơi thở rất mau nghẹn lại, đọng bên trong cổ họng, khó chịu vô cùng.

Tịnh Thiếu Hy ngước nhìn lên trên cao, bầu trời tối nay vẫn âm u đầy tuyết. Giống như tận thế, không biết ngày mai có nắng lên hay không. Cô thấy lòng mình nhẹ tênh, đứng ở sân thượng, như thể muốn theo gió bay đi. Lại nhìn xuống dưới, trong sân lớn lúc này tập trung rất nhiều người. Những giọng nói hỗn loạn, kinh hãi vang lên bên tai cô, giống như tiếng hét, không ngừng vọng tới.

“Thiếu phu nhân, trên đó nguy hiểm lắm! Thiếu phu nhân đừng nhúc nhích…kẻo ngã xuống đấy!”

Ngã xuống ư?

Tịnh Thiếu Hy sựt tỉnh ra, mình đang đứng trên lan can sân thượng, chỗ cao nhất của biệt thự Phó gia. Cô nhìn quanh, mơ hồ nhớ lại lần đầu tiên đặt chân đến đây, bầu không khí khi ấy thật khác. Khi ấy không có ai chào đón cô cả, tĩnh lặng như tờ, biệt thư Phó gia lúc đó giống như một toà đài cổ tích bị ngủ quên trong rừng sâu. Đẹp, nhưng vô cùng lạnh lẽo.

Lạnh đến mức cả người Tịnh Thiếu Hy run lên, nước mắt vô thức cứ chảy xuống không ngừng. Ở trên đời này, mọi thứ dường như quá mức khắc nghiệt với cô gái như cô. Lúc trước cô còn tự tin bản thân rất mạnh mẽ, không có gì dễ dàng quật ngã được cô. Như một tán cây hoè, kiên cường và bất khuất trước giông bão. Nhưng đến khi vỡ lẻ ra, cô mới biết, hoá ra bản thân yếu đuối vô cùng, mạnh mẽ bất khuất cũng chỉ là vỏ bọc để cô tồn tại. Bây giờ vỏ bọc ấy đã tan nát cả rồi, thân cây nhỏ bé như cô không còn sức để chống đỡ đươc nữa.

Cô muốn từ đây nhảy xuống, kết thúc tất cả mọi thứ!

Bước chân Tịnh Thiếu Hy nhích nhẹ về trước, đám người ở dưới hỗn loạn la hét. Đột nhiên phía sau lưng cô truyền đến một giọng nói.

Là của Phó Thẩm Tây.

“Thiếu Hy, đừng bước thêm nữa. Đưa tay cho anh!”

Trước mặt Tịnh Thiếu Hy, gương mặt Phó Thẩm Tây hốt hoảng, trắng không còn giọt máu. Anh đưa tay ra hướng về phía cô, bàn tay to lớn ấy run rẫy không ngừng, có lẽ là đang rất sợ hãi.

Tịnh Thiếu Hy nhìn người đàn ông trước mặt, đôi mắt buồn sâu thẳm ngấn nước. Ánh mắt cô như vừa thương xót, lại như vừa oán trách.

“Không phải anh rất hận tôi sao Phó Thẩm Tây? Tôi nhảy xuống dưới là sẽ toại nguyện theo ý của anh kia mà.”

“Không…không phải!” Phó Thẩm Tây nói như muốn hét lên. Anh chầm chậm nhích chân về trước: “Nghe anh nói đi Thiếu Hy, tất cả chỉ là hiểu nhầm mà thôi!”

“Hiểu nhầm ư?”

Tịnh Thiếu Hy bật cười, nước mắt rơi xuống mỗi lúc mỗi nhiều: “Sau bao nhiêu chuyện mà anh đã làm, anh lại nói đó chỉ là hiểu nhầm thôi sao!”

Phó Thẩm Tây cố bước thêm một chút, giọng run run: “Thiếu Hy, là anh sai rồi! Tất cả là lỗi của anh, em đưa tay cho anh, có được không?”

“Anh đứng yên đó!” Tịnh Thiếu Hy giận dữ hét lên, lùi lùi hai bước. Vừa khóc vừa nói: “Chẳng phải anh từng nói rất muốn thấy tôi chết trước mắt anh hay sao. Hôm nay tôi sẽ đứng ở đây, nhảy xuống cho anh thấy!”

“Đừng! Thiếu Hy!”

Phó Thẩm Tây kinh hãi gào lớn một tiếng, vội vã lao tới trước, Tịnh Thiếu Hy vừa rơi khỏi sân thượng, vụt qua trước mắt anh. Nhanh đến mức tựa như một cơn gió đông vừa thổi qua, lạnh thấu tận xương. Những bông hoa hoè đâu đó bay tới, đáp mình dưới nền tuyết dày cộm. Khung cảnh cuối đông thật đẹp, nhưng cũng man mác buồn, tiếng gió xào xạc vang lên, nghe như một bản nhạc thê lương ngày cũ. Vừa cũ lại vừa điêu tàn đổ nát!



Tháng chín vừa đến, kéo theo gió thu nhè nhẹ. Mùa thu ở Bắc Kinh giống như một cô gái mới lớn, e ấp lướt qua từng con phố nhỏ, luồn lách trong các con hẻm rồi chạy ra đến đường lớn. Chiếc ô tô sang trọng đời mới chạy giữa dòng xe cộ tấp nập, âm thanh từ động cơ phát ra không lớn, nghe như tiếng của một vài con ve nhỏ liên tục bay qua bay lại.

Tịnh Thiếu Hy ngồi trong xe, trong tay giữ một chiếc vali đen cỡ trung. Di động trong túi reo lên, cô mới bắt máy. Bên kia là giọng đàn ông trung niên trầm trầm cất lên, hỏi:

“Mọi chuyện thế nào?”

“Rất thuận lợi thưa ông chủ!” Tịnh Thiếu Hy đáp. Giọng nói đầu dây liền trở nên phấn khởi hơn hẳn: “Tốt! Tốt lắm! Đúng là mọi việc giao cho cô đều tốt cả!”

Tịnh Thiếu Hy cười: “Ông chủ quá lời rồi! Làm tốt việc được giao là trách nhiệm của tôi mà.”

Thái độ này của cô làm người đàn ông kia càng thêm hài lòng, cười cũng to hơn. Tịnh Thiếu Hy cùng người này nói chuyện thêm vài câu rồi ngắt máy. Người ngồi ghế phụ phía trước, A Lễ lên tiếng: “Tịnh Thiếu Hy, cô hay thật đấy! Mễ Gia Nghĩa vốn là một tên rất bần tiện khó tính, sao mà cô thuyết phục được ông ta giao dịch được vậy?”

Người ngồi cạnh Tịnh Thiếu Hy là Hạn Tranh nói: “Tịnh Thiếu Hy là cánh tay đắc lực của ông chủ, đương nhiên phải có tuyệt chiêu riêng, làm sao tiết lộ cho anh nghe được. Dù làm cách gì cũng được, chỉ cần làm tốt nhiệm vụ ông chủ giao, trở về là tốt lắm rồi!”, sau đó quay sang hỏi: “Đúng không Tịnh Thiếu Hy?”

Tịnh Thiếu Hy không đáp, chỉ cười rồi gật đầu. Cô nhìn ra cửa xe, cảnh vật bên ngoài liên tục chạy qua, hệt như một cuốn phim dài tập được chiếu đi rất nhanh. Hạn Tranh nói đúng, đúng là cô có rất nhiều bí mật không thể kể cho người khác biết. Càng không thể để cho bất kì ai biết. Nếu bí mật đó bị phát hiện, cô chắc chắn sẽ dữ nhiều lành ít.

Ở biệt thư Phó gia, Phó Hải ngồi hút thuốc tẩu trên giường. Tẩu thuốc bằng gỗ quý, phần thân có nạm ngọc thạch màu xanh nổi bật. Phó Hải lấy tẩu thuốc ra khỏi miệng, phì phèo phun ra một làn khói trắng, mùi thuốc gắt nồng, nhưng ông vốn dĩ quen rồi, không thấy khó chịu, ngược lại còn rất thoải mái.

Bên ngoài có một tên đàn em đi vào, cúi đầu nói: “Ông chủ, bọn họ về đến rồi!”

Phó Hải nghe vậy, giọng cũng hào hứng: “Mau, gọi họ lên đây!”

Ít phút sau, cửa phòng lần nữa mở ra, người bước vào gồm có Tịnh Thiếu Hy, A Lễ và Hạn Tranh. Ba người đồng loạt cúi đầu, chào một tiếng “ông chủ” rất đều. Nhưng Phó Hải chỉ để ý đến mỗi mình cô gái đang đứng ở giữa, đi đến trước mặt vỗ lên vai cô, tấm tắc khen: “Thiếu Hy, giỏi như vậy, tôi phải thưởng cái gì cho cô mới được đây?”

Tịnh Thiếu Hy lắc đầu: “Không cần đâu ông chủ, nhận được sự tin tưởng của ông chủ là tôi vui lắm rồi!”

“Đây là tiền của ngài, tổng cộng năm trăm sáu mươi triệu đô la Mỹ.” Tịnh Thiếu Hy trình vali ra trên bàn, bấm mật mã mở vali ra. Ánh mắt Phó Hải liền sáng lên, mọi sự tập trung chuyển hết vào số tiền trước mặt.

Sau khi rời khỏi phòng, vẻ mặt Tịnh Thiếu Hy có chút đổi khác. Xung quanh hiện giờ không có ai, vắng lặng và có phần lạnh lẽo. Cô nhìn ra trước rồi lại nhìn ra sau, đúng thật chỉ có một mình cô. Trên dãy hành lang dài thượt, bước chân Tịnh Thiếu Hy nặng dần, vừa nặng vừa mỏi. Cô ở Phó gia, làm việc cho ông trùm buôn lậu ma tuý Phó Hải đã gần một năm rồi. Khoảng thời gian đầu mọi chuyện khá khó khăn, Phó Hải hầu như không cho cô nhún tay vào chuyện làm ăn của ông ta. Mãi đến khi cô vô tình đỡ một phát đạn cho Phó Hải, ông ta mới để mắt đến cô, bắt đầu giao cho cô những nhiệm vụ nhỏ. Sau nhiều lần như vậy, hiện giờ cô đã trở thành cánh tay đắc lực nhất trong nội bộ của Phó Hải, được ông hết sức tin tưởng.

Lời vừa rồi mà cô nói với Phó Hải ở trong phòng là thật, cô thực sự không cần gì cả. Thứ cô cần, chính là lòng tin của ông ta. Kế hoạch của cô đến giờ, xem như đã thành công một nửa, nửa còn lại vẫn cam go và nguy hiểm hơn rất nhiều. Dù thời gian làm nội gián khá dài, nhưng cô không thể manh động được. Ngộ nhỡ bị phát hiện, tất cả công sức trước đó của toàn bộ anh em cảnh sát sẽ tan thành mây khói.

Cô chỉ có thể rời khỏi đây một khi cô lấy được hết bằng chứng phạm tội của Phó Hải trong vòng mười năm qua. Ngày nào chưa tìm đủ bằng chứng, ngày đó cô vẫn còn phải mang thân phận giả này để ở lại Phó gia, hết lòng làm tốt mọi việc mà Phó Hải giao.