Chương 3

“Tôi sẽ đoạn tuyệt với quá khứ.”

Trong quán rượu, chỉ còn quầy bar vẫn hơi sáng, tôi quơ quơ tay vài cái, người bên cạnh lập tức rót rượu cho tôi đồng thời gõ cái ly.

“Đàn chị, quá khứ có rất nhiều điều tốt đẹp, sao chị lại muốn đoạn tuyệt nó chứ.”

Trên thực tế, lúc tôi tìm thông tin, tìm không ít người vào ba giờ sáng, cũng chỉ có thằng nhãi Tằng Triệt Nhiên này đủ thú vị.

Tuy rằng cậu ấy có động cơ không thuần khiết, liều mạng chuốc say tôi.

“Nhưng, nhưng.”

Nghĩ đến người kia, đầu mũi tôi chua xót một trận.

“Tôi cảm giác tôi đã ở bên anh ấy thật lâu, rất lâu, nhưng tôi không thể đuổi kịp anh ấy, dù bất cứ cách nào đi chăng nữa.”

“Tôi thích anh ấy, cậu hiểu không, thích là chuyện có thể giải thích bằng hai ba câu nói à?”

“Ừ, thích sao có thể giải thích bằng mấy lời vu vơ?” Người bên cạnh im lặng nhìn tôi.

Tôi bị cậu ấy nhìn chằm chằm nên có hơi ngại, đành hốc một lượng rượu lớn, định bảo cậu ấy rót thêm thì cậu ấy bỗng che miệng cốc lại.

“Đừng uống.”

“Vì sao?”

“Không biết, tôi không muốn chị uống.”

Cậu ấy gượng cười, lúc đứng lên tính tiền, cậu ấy mới nhận ra mình chưa uống giọt rượu nào.

“Vì sao không say cùng tôi, Tằng Triệt Nhiên?”

“Vì chị sẽ không thể về nhà.”

“Vì sao cậu chưa bao giờ buồn?”

“Cái gì?”

Cậu ấy quay đầu lại nhìn tôi, có vẻ không nhẫn nhịn được nữa, bèn duỗi tay xoa đầu tôi.

“Lúc tôi khổ sở sao cậu không thấy.”

“Vì sao chị khổ?”

“Ờ? Vì sao….”

Người trước mặt đột nhiên im bặt, cậu ấy dắt tôi đi một lúc rồi mới quay lại nhìn tôi.

“Đàn chị, chị cho rằng hai người chưa từng yêu nhau à.”

Vấn đề này quá xa lạ với tôi.

Từ trước tới nay, tôi rất hâm mộ cậu ấy, Lâm Duyệt, có thể yêu đương với Lộ Hoài.

Hẹn hò với Lộ Hoài chắc vui vẻ lắm nhỉ, vì anh ta đẹp trai vậy mà, nếu là tôi, cả đời này tôi sẽ không bao giờ chia tay Lộ Hoài.

Chưa từng có người nào nói với tôi rằng, Lâm Duyệt, cô và Lộ Hoài ở bên nhau là sai.

Tôi ngây người nhìn cậu ấy.

Người ấy mặc áo khoác đứng trước mắt tôi, dẫu cậu ấy cười nhưng tôi không rõ đấy là chua xót hay gì khác.

Cậu ấy đứng đằng sau tôi một hồi lâu, rồi lại khôi phục giọng điệu lỡ đễnh như ban đầu.

“Đi thôi, đàn chị, mai là cuối tuần rồi, không là chị không dậy nổi đâu.”

Chương 13

Sau đó, tôi được quay lại công việc nhân viên văn phòng bình thường.

Điều khác biệt chính là tôi không còn nhớ đến anh ta thường xuyên nữa. Hơn nữa, Tằng Triệt Nhiên đã hoàn toàn xông vào cuộc sống của tôi.

Tại sao là xông vào, bởi vì cậu ấy đã trở thành hàng xóm của tôi.

“Có gì đáng để ngạc nhiêu đâu đàn chị, nơi này gần công ty, tiền thuê nhà lại rẻ.”

Tằng Triệt Nhiên đứng giữa đống thùng carton, nghiêng đầu nhìn tôi.

“...”

Nhưng tôi nhớ rõ ràng là tiền nhà của anh trai hàng xóm còn nửa năm nữa mới đến hạn.

Nhưng mà, mặc kệ rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, thì việc cậu ấy trở thành hàng xóm của tôi là thật.

Tôi gật đầu, vì nể mặt cậu ấy là đồng nghiệp nên giúp cậu ấy một tay.

Gần đến lúc hoàng hôn thì hai chúng tôi mới dọn dẹp xong đống đồ hỗn tạp này, mãi cho đến lúc bụng người bên cạnh kêu lên hai tiếng, tôi mới phản ứng là đến giờ ăn cơm rồi.

“Gọi thức ăn ngoài, gọi thức ăn ngoài. Đàn chị, chị muốn ăn cái gì?”

Tằng Triệt Nhiên nhảy lên ghế sô pha, giang hai tay hai chân ra, tìm kiếm điện thoại.

“Đừng có suốt ngày gọi thức ăn ngoài, cậu phải học nấu ăn chứ.”

Tôi vén tay áo lên, nghiêng đầu nhìn cậu ấy.

“Ha ha, kỹ năng nấu nướng của tôi chỉ giới hạn ở mức không để bản thân đói chết thôi.”

Hình như những lời này, lúc trước tôi cũng đã từng nghe qua.

Lộ Hoài cũng vậy, không chịu tự nấu cơm, kỹ năng nấu nướng chỉ giới hạn ở mức nấu cơm thôi. Có một đoạn thời gian vì không muốn để anh ta gọi thức ăn ngoài, mà tôi phải tự mình học nấu ăn.

Nhưng mà tài nấu nướng của tôi không hề có chút thiên phú nào, khiến cho một lời khó nói hết. Anh ta cũng nói với tôi rất đúng trọng tâm, rằng lần sau nếu như tôi tiếp tục làm cơm hộp cho anh ta, anh ta sẽ chết đấy.

Một mình tôi luyện đi luyện lại thật lâu, rồi trải qua mấy đợt đổi bạn cùng phòng. Nhưng kỳ lạ là đoạn thời gian đó Lộ Hoài không hề oán giận về việc ăn bên ngoài.

Tôi nghĩ anh ta đã quen ăn ở ngoài rồi. Mãi cho đến một ngày, tôi nhìn thấy anh đang cầm một hộp cơm vô cùng tinh xảo.

Sau đó mới biết, có một cô gái ngày nào cũng làm cơm hộp cho anh ta.

Anh ta chưa từng nói với tôi, anh ta còn thẳng thắn vô tư nói cô gái kia làm ngon hơn tôi nhiều.

Anh ta biết tôi cái gì cũng làm không được, biết tôi thích anh ta, cho nên mới tùy ý làm bậy.

Trong nháy mắt, tôi cảm thấy bản thân như một con ngốc vậy. Bản thân cực khổ luyện tập lâu như vậy, đến mức tay còn bị phỏng nổi lên mấy cái bong bóng.

“Vị chua cay hay là vị cà chua? Đàn chị!”

Giọng nói của Tằng Triệt Nhiên kéo tôi về hiện thực, hình như đang hỏi tôi chọn vị nào.

Tôi sửng sốt một lát, hỏi cậu ấy: “Có thể sử dụng phòng bếp không?”

Chương 14

Bởi vì mới chuyển nhà đến nên trong tủ lạnh thực sự không có đồ gì ăn, Tằng Triệt Nhiên tựa vào trên cánh cửa kéo của phòng bếp, nói muốn nguyên liệu nấu ăn gì để cậu ấy đi mua.

"Phiền phức như vậy sao?"

"Chuyện của đàn chị sao có thể gọi là phiền phức được, không phải."

Hình như Tằng Triệt Nhiên có năng lực làm chuyện gì cũng rất dễ dàng.

Tuy không tìm được quá nhiều thứ ở trong tủ lạnh, nhưng cũng may gia vị lại đầy đủ.

Nhìn kỹ lại thì thật ra có thể phát hiện hoàn cảnh gia đình của thằng nhóc này chắc chắn không kém, dao kéo đều là hàng nhập khẩu, không biết tại sao phải ở một nơi nhỏ bé như vậy.

Sau khi tôi pha nước sốt của mì trộn xong, Tằng Triệt Nhiên cũng mua nguyên liệu nấu ăn về.

Trước đây tôi từng tưởng tượng sau khi kết hôn với Lộ Hoài, anh ta có thể tựa vào tủ lạnh xem tôi nấu cơm, có điều bây giờ hình như đã đổi thành người khác.

Tôi nhìn người đối diện hút mì sợi, đột nhiên cảm thấy hoảng hốt.

"Nếu như có một ngày, tôi cũng có thể dũng cảm như đàn chị thì tốt biết mấy."

Cậu ấy bỗng dưng nói ra một câu như vậy.

Tôi sững sờ.

Đó là lần đầu tiên tôi phát hiện, cậu ấy đang xuyên thấu qua tôi để nhìn một người khác.

Một người suốt ngày hi hi ha ha, lúc này lại có ánh mắt mà tôi chưa từng nhìn thấy.

Bi thương đến như vậy.

Chương 15

"Buổi tiệc thường niên của công ty Tân Lại, cử hai người đi không có vấn đề gì chứ?"

Trong văn phòng, ông chủ gõ bàn, nhìn chằm chằm tôi và Tằng Triệt Nhiên.

Đương nhiên là có vấn đề, với đẳng cấp của tôi và Tằng Triệt Nhiên vốn không đủ tư cách tham gia buổi tiệc quan trọng như vậy.

Vậy tôi có thể từ chối không? Không thể.

Ai mà biết được trong cái đầu phản quang của boss đến cùng chứa cái gì, chắc là lại dắt con gái cưng của ông ấy đi khu vui chơi, bị đυ.ng lịch với buổi tiệc thường niên đây mà.

Cho nên đây chính là lý do tại sao công ty này không mạnh lên nổi đó.

Tôi đang cảm khái, Tằng Triệt Nhiên ở bên cạnh tôi đột nhiên nói:

"Lần đầu tiên tôi tham gia một buổi tiệc quan trọng như vậy, đàn chị có kinh nghiệm gì không?"

Tôi? Tôi nào có, nhưng ở trước mặt người mới tôi có thể lộ ra cái dốt được sao? Tôi không thể.

"Khụ, ăn mặc phải đẹp trai, đi phải thẳng người, sau đó có thể là cố gắng ăn nhiều chút?"

Cậu ấy phì cười một tiếng.

"Ừm, có lý."

...

Hội trường được bố trí ở một khách sạn tốt nhất trong thành phố.

Quả nhiên Tằng Triệt Nhiên ăn mặc rất đẹp trai, cậu ấy vuốt tóc mái lên nên bỗng nhiên thoát đi vẻ ngây thơ, nhưng chỉ cười một tiếng, hai chiếc răng thỏ vẫn lộ nguyên hình.

Tôi khoác lên cánh tay của cậu ấy mới phát hiện hóa ra cậu ấy lại cao như vậy, trên đường đi vào luôn có người lén nhìn về phía chúng tôi.

"Chị cảm thấy Tiramisu kia thế nào?"

Cậu ấy cúi đầu nói chuyện ở bên tai tôi.

"Bây giờ vẫn chưa đến lúc ăn đâu nhỉ?"

Tôi nuốt một ngụm nước bọt.

"Chị xem kìa, có người cầm rồi."

"Đi đi đi, đi sang bên kia một chút."

Cuối cùng hai chúng tôi di chuyển đến một nơi coi như là bí mật mà lại có bánh ngọt, động tác vừa nhanh vừa gọn như làm trộm, đảo mắt nhìn xung quanh giống nhau, ăn một miếng như nhau, cuối cùng ánh mắt chạm nhau, chúng tôi bỗng nhiên bật cười.

Bên miệng cậu ấy còn có chút bơ.

"Này, lau đi." Tôi đưa cho cậu ấy một tờ giấy ăn.

"Tôi cảm thấy bình thường."

Cậu ấy vừa lau vừa nhíu mày.

"Có ăn là tốt lắm rồi."

Tôi quan sát xung quanh, muốn tìm xem còn có gì ăn ngon không, lúc nãy trực giác cho thấy có người đang nhìn tôi, tôi cứ nghĩ rằng là cảm giác sai.

Cho đến khi chạm phải cặp mắt đen nhánh kia,

Lộ Hoài, anh ta cũng ở đây à.

Com lê màu đen làm nổi bật dáng người thẳng tắp của anh ta, vẫn mặt lạnh như trước đây, chỉ là không biết đã nhìn tôi bao lâu rồi.

Tôi trợn mắt nhìn lại, anh ta bèn xoay người rời đi.

Trong sảnh tiệc rộng lớn, mọi người mặc lễ phục váy áo lộng lẫy cười nói vui vẻ.

Chắc hẳn phần lớn những người ở đây không biết tôi và Tằng Triệt Nhiên, không có ai bắt chuyện nên hai chúng tôi bèn tìm một cái ghế sô pha ở trong góc để ngồi.

Ngồi chưa được bao lâu, tất cả đèn lần lượt tắt đi, người dẫn chương trình bước lên sân khấu, bước vào phần nhàm chán nhất trong cả buổi tiệc tối.

Vốn nên là nhàm chán nhất, nhưng đến khi Lộ Hoài lên sân khấu, lòng tôi vẫn không nhịn được mà chấn động.

Giám đốc mới, người đàn ông khí khái phóng khoáng ở trên sân khấu kia dường như trùng khít với người thiếu niên rực rỡ tùy ý trong ấn tượng của tôi.

Một Lộ Hoài như vậy, có lẽ bất cứ lúc nào cũng là sự tồn tại ở trong mắt mọi người.

Sau khi đèn lớn lại sáng lên, Tằng Triệt Nhiên chợt đứng dậy.

Cậu ấy nhìn chằm chằm về một hướng, tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, nhìn theo hướng đó thì không thấy gì cả.

"Tôi đi toilet một chuyến." Cậu ấy nói khẽ với tôi.

Hôm nay Tằng Triệt Nhiên cũng rất lạ, biểu cảm như gặp ma vậy.

Thế là chỉ còn một mình tôi ở trong đại sảnh, có điều chắc là cũng sẽ không ai chú ý đến tôi.

Tôi có ý nhắm trúng cua hoàng đế ở trên bàn ăn, chuẩn bị ăn uống no say.

"Ồ, đây chẳng phải là Lâm Duyệt đó sao? Người sao chép còn có mặt mũi tham gia tiệc tối của Tân Lại cơ đấy?"

Bên tai bỗng vang lên giọng nói vừa sắc bén vừa khiến người ta khó chịu.

Trần Giai, nếu tôi nhớ không nhầm thì năm đó khi tôi rơi vào sóng gió sao chép, cô ta chính là một trong những người định hướng dẫm đạp mạnh nhất.

Giọng nói không thấp, xung quanh đã có người thi nhau nhìn về phía chúng tôi.

"Ai chẳng biết ngậm máu phun người, chú ý thái độ một chút, đàn em à."

Tôi cũng chỉ có thể đổi thành công kích trên phương diện ngôn ngữ.

"Ngậm máu phun người? Lâm Duyệt, loại nhà thiết kế như cô sau này còn có chỗ nào dám nhận cô chứ? Tác phẩm tham gia triển lãm mà cũng dám sao chép."

Không ít người bắt đầu xì xào bàn tán, lúc này tôi mới phát hiện mục đích thật sự của cô ta.

Hôm nay có không ít bên đối tác đến hiện trường, những ngôn luận này ít nhiều đều sẽ ảnh hưởng đến nghề nghiệp của tôi trong tương lai.

Tôi không hiểu tôi đắc tội cô ta chỗ nào.

Cảnh tượng như vậy chợt khiến tôi nhớ tới ba năm trước, người không quen biết chỉ trích, người bên cạnh trách cứ, trong tầm mắt bỗng nhiên lóe lên một bóng dáng màu đen.

Hóa ra Lộ Hoài vẫn nhìn tôi từ xa xa, người khác không biết chuyện này, chẳng lẽ anh ta còn không biết chuyện này tôi đã được làm sáng tỏ rồi sao?

Chỉ cần anh ta nói một câu, anh ta nói một câu Lâm Duyệt không sai... Nhưng anh ta lại quay người rời đi không chút do dự, cũng giống như ba năm trước bảo tôi xin lỗi, anh ta luôn luôn xa lánh một cách sáng suốt.

Trần Giai còn đang đếm tội của tôi, người đến gần ngày càng nhiều, nhưng tôi lại không nghĩ được gì. Thật ra rất buồn cười, trước khi chia tay Lộ Hoài chưa từng đứng về phía tôi, sau khi chia tay sao có thể chứ.

Sau đó hình như là Tằng Triệt Nhiên trở về giải vây giúp tôi, thấy tôi mất hồn mất vía, cậu ấy trực tiếp dẫn tôi tới ban công.

"Có gió đêm, tốt lắm đúng không."

Từ đây nhìn xuống, suối phun nước âm nhạc ở bên dưới cao cao thấp thấp, ánh đèn nơi phương xa trong thành phố kéo dài đến tận chân trời.

"Cậu biết không?" Tôi khịt mũi một cái.

"Lúc nãy, nếu như anh ta qua nói giúp tôi một câu, dù chỉ là một câu thôi, có lẽ tôi sẽ yêu anh ta lần nữa."

"Có phải rất vô dụng đúng không?"

"Rất... vô dụng."

Nói đến cuối cùng giọng tôi nhỏ dần, đã trở thành giọng nghẹn ngào.

Đã rất lâu rồi tôi không khóc ở trước mặt người khác, thật ra mấy ngày mới chia tay, tôi đều một mình trốn ở trong chăn khóc thầm, chỉ vì tôi biết sẽ không có ai đau lòng cho tôi.

Tằng Triệt Nhiên ôm lấy tôi.

Dường như không phải là một cái ôm thân mật, mà giống như an ủi hơn, cậu ấy nói không sao, quên người đó đi là được rồi.

Hai mắt đẫm nước mắt mông lung, tôi nhìn bóng người đan xen, Tằng Triệt Nhiêm ôm tôi hơi chặt. Ở trong thành phố náo nhiệt, giữa ánh sáng rực rỡ ăn uống linh đình, tựa như bị lãng quên hoàn toàn.