Chương 7: Dã thú màu đỏ 7

“Ngoại trừ gia đình ông Mori và cậu Amuro ra, thì ở đây không có ai có chứng cứ ngoại phạm cả, cho nên đều là có hiềm nghi.” Yokomizo Sango nói.

Cảnh sát Yokomizo vừa thông báo kết quả xong, bầu không khí ở hiện trường liền trở nên rất là áp lực.

“Anh cảnh sát, tôi không hề quen biết nạn nhân, cũng chẳng có lý do gì để gϊếŧ cô ấy cả, anh không thể bởi vì chúng tôi đều ở trong một quán trọ liền hoài nghi cả tôi.” Kurosawa Nyusa dựa vào trên ghế sofa, khuôn mặt bị kính râm che khuất.

Cảnh sát Yokomizo gật đầu nói: “Cũng đúng. Vậy chờ chúng tôi điều tra rõ ràng, xác định quan hệ của mọi người với nạn nhân, nếu không có quan hệ gì liên quan đến nạn nhân, chúng tôi sẽ xoá cô khỏi danh sách người hiềm nghi.”

“Tôi lại cảm thấy cô Kurosawa rất khả nghi đấy.” Amuro Tooru cười nói: “Cô Kurosawa tự xưng mình là thám tử, nhưng theo những gì mà tôi biết, cô Kurosawa đã từng đến thôn Sankyo này rất nhiều lần rồi, nhưng không có ai biết đến thân phận thám tử của cô cả.”

Amuro Tooru ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Kurosawa Nyusa nói: “Cô thật đúng là thám tử sao? Vẫn là nói… Cô chỉ là vì muốn tiếp cận thi thể mới nói dối bản thân mình là thám tử?”

“So với tôi, chả phải là anh càng đáng nghi hơn à? Bởi vì anh là người mà nạn nhân đã “đích thân” mời đến tầng hai ở. Đồng thời cũng là người tự xưng mình là thám tử.” Kurosawa Nyusa cao ngạo nâng cằm lên, lạnh lùng nhìn anh ta nói: “Với cả mong anh sẽ gọi tôi là phu nhân Kurosawa, cảm ơn.”

“Vâng, phu nhân Kurosawa, vậy cô đã có thể chứng minh thân phận thám tử của mình được chưa?” Amuro Tooru không buông tha nói.

Dựa theo những gì mà Kato Yoshiko nói, mỗi lần người của tổ chức tới đây, thì Kurosawa Nyusa đều vừa lúc có mặt. Sau khi cô đến thì người của tổ chức liền sẽ rời đi, việc này rất là khả nghi.

"Anh có giấy phép thám tử không? Thám tử có cần quốc gia thống nhất thi không? Hôm nay tôi nhìn thấy thi thể, máu thám tử trong cơ thể tôi bộc phát ra không được à? Chàng trai, đừng tưởng rằng tên của anh là Amuro Tooru thì tôi đây sẽ chịu đựng anh, trước khi hoài nghi tôi, thì hãy tự tìm một lý do chính đáng cho mình trước đi.” Kurosawa Nyusa không khác khí mà nói lại, kiêu ngạo như một ma nữ.

Amuro Tooru: “…” Mồm miệng nhanh nhảu thật đấy!

Nhưng mà Kurosawa Nyusa nói rất có lý, cho dù là cảnh sát cũng không thể chỉ vì cô nói mình là thám tử liền hoài nghi cô.

Thám tử lại không cần phải có giấy phép.

“Chị ơi, sao chị cứ đeo kính râm mãi vậy, là bởi vì chị đang bị đau mắt ạ?” Edogawa Conan ngồi trên đùi Mori Ran, làm bộ ngây thơ nhìn Kurosawa Nyusa hỏi.

Vốn đang lo lắng bởi vì có người của tổ chức đang nghe lén, sẽ phát hiện ra thân phận của Kudo Shinichi, Edogawa Conan hiếm khi ngoan ngoãn như vậy, chỉ lén lút làm chút động tác nhỏ, sau đó hầu như đều ngoan ngoãn làm Mori Ran bế.

Hiện giờ nhìn thấy sức chiến đấu của Kurosawa Nyusa mạnh mẽ đến mức ngay cả Amuro Tooru cũng không nói lại được, Edogawa Conan lúc này mới không nhịn được ra tay giúp đỡ.

Lúc trước Conan liền đã cảm thấy rất là kỳ lạ, ở trong nhà mà Kurosawa Nyusa vẫn còn đeo kính râm, như vậy có thể nhìn thấy được sao?

“Ha!” Kurosawa Nyusa cười khẽ một tiếng, cầm lấy một quả hạnh tuỳ tay ném cho Edogawa Conan.

Edogawa Conan trố mắt bắt được quả hạnh, sau đó liền nghe thấy Kurosawa Nyusa nói: “Đứa trẻ quá mức tò mò là sẽ bị yêu quái bắt về nhà nấu canh, cho nên ngoan ngoãn ngồi ăn quả hạnh đi.”

Edogawa Conan: “…” vãi thật!

“So với bắt lấy tôi không bỏ, còn không bằng trước giải quyết hai vấn đề đi.”

Kurosawa Nyusa dựng một ngón tay trắng nõn thon dài lên nói: “Thứ nhất là, vì sao Shibatani Yoime đã chết lại vẫn có thể đứng thẳng như người còn sống được, mãi cho đến khi mở cửa ra mới ngã xuống đất.”

Kurosawa Nyusa lại dựng lên ngón tay thứ hai nói: “Thứ hai là, quyển sách đặt bên cạnh Shibatani Yoime rốt cuộc là có ý gì?”

“Chỉ là một quyển sách thôi, có thể có ý gì chứ, chắc chắn là cô ấy đã bị gϊếŧ chết khi đang đọc sách, cho nên quyển sách mới rơi ở đó.” Mori Kogoro không để bụng nói.

Kurosawa Nyusa nhướng mày nhìn Mori Kogoro, nếu Mori Kogoro có thể nhìn thấy đôi mắt dưới cặp kính râm của cô, ông ấy nhất định có thể hiểu được ý tứ trong mắt cô: Ông thật là thám tử à? Làm ơn đừng xúc phạm hai từ thám tử này nữa.

“Không phải, quyển sách đó là hung thủ để lại.” Amuro Tooru nghiêm túc nói: “Nếu là bị rớt xuống khi nạn nhân bị gϊếŧ hại, thì quyển sách khẳng định sẽ bị đập xuống đất, sau khi rơi xuống đất cho dù không bị mở ra, thì nó cũng không thể nằm ngay ngắn như vậy được, nhưng quyển sách đó lại được đặt một cách ngay ngắn, vừa đúng lúc được đặt song song với thi thể của nạn nhân.”

“Vậy quyển sách này thật là hung thủ để lại?” Cảnh sát Yokomizo phi thường khϊếp sợ, anh ta cũng đã nhìn thấy quyển sách ở hiện trường vụ án, nhưng cũng không để ý đến điều này.

Anh ta vội vàng cầm lấy ảnh chụp hiện trường từ chỗ nhân viên pháp y, vừa xem liền thấy, thật đúng là được đặt song song với chân thi thể, này rõ ràng là cố ý để như vậy.

“Mọi người biết quyển sách này sao? Biết nó có quan hệ gì với vụ án sao?” Cảnh sát Yokomizo hỏi.

Mấy người bạn của nạn nhân hai mắt nhìn nhau.

“Chị Kato đã từng nói, các anh chị là quen biết ở trên diễn đàn đọc sách, sau đó mới thành bạn bè, làm này tới thôn Sankyo cũng là để đọc sách cùng nhau, vậy quyển sách này là quyển sách mà mọi người muốn đọc sao?” Edogawa Conan giống một đứa trẻ đang tò mò hỏi.

“Đó là quyển sách mà Yoime thích nhất.” Sanada Yuya khoanh tay để trên chân, nặng nề thở dài nói: “Dù đi đâu Yoime cũng đều sẽ mang theo quyển sách khao khát tình yêu này. Cô ấy nói rằng tình yêu của Etsuko trong cuốn sách này mới là tình yêu thực sự trong sáng và đẹp đẽ, còn sáng hơn cả kim cương, cô ấy luôn mong muốn có được một tình yêu như vậy”.

"A, đây là tiểu thuyết tình yêu sao? Nhìn tựa đề, tôi cứ tưởng là tiểu thuyết khiêu da^ʍ." Kurosawa Nyusa thực sự rất ngạc nhiên.

Lúc đó cô còn tưởng đó là một vụ gϊếŧ người vì tình hay gì đó.

“Đây mới không phải loại tiểu thuyết vớ vẩn đó đâu.” Edogawa Conan là người đầu tiên bùng nổ, “Khao Khát Tình Yêu” là tiểu thuyết được xuất bản bởi nhà văn Mishima Yukio vào năm 1950.”

"Nhân vật nữ chính Sugimoto Etsuko đã bị tra tấn bởi mối quan hệ của chồng với những người phụ nữ khác khi còn sống. Sau khi chồng qua đời, cô ấy đã trú ẩn trong biệt thự và trang trại của bố chồng Yayoshi. Cô ấy bị buộc phải quan hệ với bố chồng mình, nhưng cô ấy vẫn không từ bỏ việc theo đuổi thế giới tinh thần, đem lòng yêu người làm vườn Saburou.”

"Mỗi nhân vật trong tiểu thuyết đều được khắc họa rất tốt, và nội tâm của họ đều đại diện cho giai cấp của thời đại đó. Đó là một tác phẩm vượt thời đại", Edogawa Conan nói.

Kurosawa Nyusa vẻ mặt càng ngày càng kỳ lạ, cô nhìn Mori Ran đang ôm Edogawa Conan với ánh mắt kỳ lạ, "Mấy người liền cho thằng bé xem mấy loại sách lung tung này hả? Trước không nói đến quyển sách này có hay hay không. Này hết loạn… (luân) lại đến ngoại… (tình). Tôi thậm chí còn nói không nên lời, vậy mà mấy người lại để cho một đứa trẻ xem loại sách này."

Đứa trẻ con Edogawa Conan: "..."

Mori Ran sững sờ, bỗng nhiên phát hiện mình không biết cách giáo dục trẻ con, nhưng trong nhà cô ấy cũng không có loại sách này nha, Conan rốt cuộc là xem loại sách này ở đâu vậy chứ.

Nhưng nghĩ đến đống sách trong nhà Shinichi, Mori Ran cảm thấy có lẽ là ở đó.

Có vẻ như Conan phải hạn chế đến nhà Shinichi lại, ít nhất là không cho phép cậu đọc những cuốn sách có nội dung vượt quá tuổi của mình.

Lời nói của tác giả:

Nội dung cơ bản của khát vọng tình yêu: Etsuko rất yêu chồng, nhưng người chồng lại trăng hoa không quan tâm đến cô ấy, cho nên cô ấy ghen tuông và cảm thấy rất thống khổ.

Người chồng bị bệnh phải thở bằng ôxi, Etsuko mất ăn mất ngủ chăm sóc, cho nên có được tình yêu ngắn ngủi của người chồng, cho nên cô ấy trở nên tham lam hơn. Bác sĩ nói người chồng có thể cứu được, cô ấy sợ mọi thứ sẽ trở lại như trước kia, cô ấy chỉ có thể sống trong sự ghen tuông, thế là cô ấy tháo ôxi ra và nhìn người chồng từ từ chết đi.

Sau khi chồng chết, cô ấy ở với bố chồng, bởi vì cuộc sống quá buồn tẻ nên đã quan hệ với bố chồng, nhưng bố chồng già lại không thể cho cô ấy thứ tình yêu mà cô ấy muốn, cho nên cô ấy đã yêu Saburou trẻ trung tràn đầy sức sống, nhưng đến khi Saburou chuẩn bị cầu hôn cô ấy, thì cô ấy lại phát hiện ra Saburou đã làm một cô hầu gái có thai, cho nên cô ấy hoài nghi tình yêu của Saburou giành cho mình, và đã dùng cái quốc gϊếŧ chết Saburou.