Trong rừng hạnh có một ngôi làng nhỏ cổ kính, trong không khí tràn đầy mùi hương của quả cây hạnh.
Một chiếc xe hơi màu bạc xuyên qua đường núi tràn ngập mùi thơm của quả hạnh, đi theo bản đồ đi đến quán trọ duy nhất trong thôn Sankyo, dừng lại bên cạnh chiếc xe Beetle màu đỏ.
“Đáng yêu quá đi.” Mori Ran liếc mắt một cái liền thấy được chiếc xe Beetle màu đỏ nhỏ nhắn đáng yêu này.
“Đây là xe Beetle đời thứ nhất, là dòng “xe quốc dân” do ông Ferdinand · Porsche thiết kế. Là loại xe cổ, còn cổ hơn xe của tiến sĩ Agasa.” Đóng giả làm trẻ con Edogawa Conan đang phổ cập khoa học cho Mori Ran: “Tuy rằng bảo dưỡng rất tốt, nhưng tuổi chiếc xe này tuyệt đối không dưới 50 năm.”
“Vậy chiếc xe này chẳng phải là đồ cổ sao.” Mori Ran khϊếp sợ với độ tuổi của chiếc xe này.
“Hừ!” Mori Kogoro đỗ xe xong liền hừ nói: “Lái loại xe này, tám chín phần mười là một bà già đã gần đất xa trời.”
“Ba.” Mori Ran kêu một tiếng.
Mori Kogoro quay đầu đi không để ý đến con gái.
“Đừng nói phu nhân Kurosawa là bà già, nếu bị cô ấy nghe thấy, cô ấy nhất định sẽ tức giận đấy.” Một vị mỹ nhân trí thức mặc kimono chân đi guốc gỗ đi tới, khom lưng hành lễ với ba người: “Chào mừng đã đến quán trọ Kato, cho hỏi là ngài Mori và người nhà của ngài ấy sao?”
Nhìn thấy mỹ nhân ánh mắt Mori Kogoro liền sáng lên, lập tức sửa sang lại áo vet, đẩy cô con gái rượu đang chặn đường sang một bên, tiến lên xum xoe nói: “Kẻ hèn đúng là Mori Kogoro, chẳng lẽ quý cô đây là Kato Yoshiko, người ủy thác lần này đó sao?”
“Đúng vậy, ngài Mori. Tôi chính là người ủy thác lần này, Kato Yoshiko, cũng là chủ của quán trọ Kato. Tôi đã chuẩn bị phòng cho các vị rồi. Còn về việc ủy thác chúng ta có thể đợi lát lại nói. Chỉ là, có một việc…” Kato Yoshiko tạm dừng một chút, giọng điệu hơi mang khẩn cầu nói: “Mong rằng các vị có thể che giấu thân phận thật sự, nếu không tôi lo là hung thủ sau khi biết được tên tuổi của ngài Mori, sẽ làm ra việc gì không thể vãn hồi được mất.”
Bầu không khí vui vẻ bỗng nhiên cứng lại, Mori Kogoro cũng bắt đầu nghiêm túc lên.
Kato Yoshiko mang theo mấy người tiến vào quán trọ.
Quán trọ nằm ở phía Bắc mặt hướng phía Nam, đằng trước có một cái sân trồng đầy hoa cỏ. Quán trọ tổng cộng có ba tầng, tầng một là đại sảnh, tầng hai và tầng ba là phòng cho thuê, mỗi tầng đều có sáu phòng.
Đối với một quán trọ ở nông thôn, thì mười hai phòng cũng đã đủ dùng rồi.
Khi dẫn mọi người lên tầng, Kato Yoshiko giới thiệu nói: “Phòng ở tầng hai Kato Shisenko nhà ở đối diện đã bao hết rồi, là dùng để chiêu đãi bạn bè của cậu ấy. Tầng ba hiện tại chỉ có phu nhân Kurosawa ở, ngài Mori và người nhà ở tại tầng ba được chứ?”
“Ngài quá khách sáo rồi.” Mori Kogoro đối với mỹ nhân rất là bao dung.
Dọc theo cầu thang đi lên, khi tới tầng hai, giọng nói của một người phụ nữ đã hấp dẫn sự chú ý của bọn họ: “Shibatani Yoime, rốt cuộc thì cô đang làm cái quái gì vậy? Nếu cô còn không ra thì tôi đi đây.”
“Có chuyện gì vậy?” Là chủ quán trọ, Kato Yoshiko chủ động tiến lên dò hỏi khách trọ.
Mori bọn họ đều đi theo sau cô ấy.
Edogawa Conan chú ý đến, bên trong cánh cửa có một người đang đứng thẳng tắp.
Cách cục bố trí tầng hai của quán trọ là, hành lang ở giữa, hai bên là phòng trọ. Bởi vì vậy nên hành lang rất là tối tăm, người trong phòng lại đứng ngược sáng, nhìn qua cánh cửa cảm thấy thân thể thon dài, khá là kỳ lạ.
“Không có việc gì đâu, chỉ là vị tiểu thư nào đó đang giở tính tiểu thư mà thôi.” Miyoshi Mamiko cười nhạo một tiếng, khinh thường nói: “Cô ta cho rằng tôi là mấy kẻ nịnh bợ của cô ta sao? Còn phải chịu đựng tính tình của cô ta.” Nói xong Miyoshi Mamiko liền định xoay người rời đi.
“Khách nhân, cô có cần giúp đỡ gì không?” Kato Yoshiko thử mở cửa, lại phát hiện cửa không đóng, cho nên lại nói: “Tôi mở cửa nhé.”
“Xoạch” một tiếng, Kato Yoshiko đã mở cửa ra.
Đồng thời, người đang đứng bên trong cánh cửa liền đổ ập xuống dưới. Cứ như vậy, trước mắt mọi người, ngã ập mặt xuống đất, “Phanh” một tiếng nện xuống sàn nhà.
“A!!” Tình huống quá mức quỷ dị, Mori Ran đã sợ tới mức hét chói tai ra tới.
Không thể có chuyện một người sẽ thẳng tắp ngã xuống mà không có bất kỳ sự phòng bị nào, lại chạm đất mà không có bất kỳ phản ứng nào. Conan cảm thấy không đúng liền lập tức bước tới để kiểm tra.
Cơ thể vẫn rất ấm áp, làn da vẫn còn lực đàn hồi, hô hấp và mạch đập đã ngừng lại, chứng tỏ người này đã chết trước đó.
Mori Kogoro cũng vẻ mặt nghiêm trọng tiến lên kiểm tra thi thể, xác nhận người này đã chết, liền vững vàng bình tĩnh nói với Ran: “Người này đã chết, Ran báo nguy đi.”
“Vâng.” Sắc mặt Ran tái nhợt, đi đến một bên gọi điện thoại báo nguy.
Miyoshi Mamiko nghe thấy Mori Kogoro nói xong, mới phản ứng lại đây, trên mặt tràn đầy vẻ không tin nói: “Ông nói Yoime đã chết, sao lại có chuyện đấy được.”
“Lui sang một bên, đừng phá hư hiện trường vụ án.” Mori Kogoro lớn tiếng nói.
Miyoshi Mamiko đành phải cùng Kato Yoshiko lui sang một bên.
“Đã sảy ra chuyện gì vậy?”
Đúng lúc này, một người phụ nữ mặc váy đen, đeo kính râm từ cuối hành lang đi tới.
Người phụ nữ này tầm khoảng 23-24 tuổi, bộ váy màu đen làm tôn lên vòng eo thon nhỏ. Cô mang giày cao gót chậm rãi đi tới, không nhanh không chậm, mỗi bước cứ như là dẫm lên nhịp trống đi tới, trong hành lang tối tăm, tự nhiên lại làm người cảm thấy rất áp lực.
“Mấy người không biết chính mình rất ồn ào à?” Người phụ nữ vừa đi tới lạnh lùng hỏi, cái kính râm lớn cũng không che được vẻ mặt khó chịu của cô lúc này.
…..
Một chiếc Porsche cổ màu đen dừng lại ở bên trong khu rừng hẻo lánh. Trong xe sắc mặt của Gin đột nhiên trở nên âm trầm lạnh lẽo, làm tiểu đệ Vodka sợ hãi không thôi.
Tên đô con Vodka cẩn thận hỏi: “Đại ca, là Bourbon bọn họ sảy ra chuyện gì à?”
“Không có gì.” Gin khẽ đến không ai biết được mà thở dài một hơi, thay đổi một cái tư thế thoải mái hơn, nhắm mắt lại tiếp tục nghe âm thanh truyền đến từ máy nghe trộm.
…..
“Phu nhân Kurosawa, thực xin lỗi, đã sảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, đã quấy rầy đến cô nghỉ ngơi sao?” Kato Yoshiko vội vàng tiến lên xin lỗi.
Kurosawa Nyusa cũng coi như là khách hàng quen của nơi này, hôm nay rạng sáng đến nơi, khi đó liền nói phải ngủ một buổi sáng, đừng để người khác quấy rầy cô.
Không nghĩ đến lại đã sảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ váy đen, mọi người đều sửng sốt, Edogawa Conan hỏi: “Chị gái cũng là khách của quán sao?”
Kurosawa Nyusa nhìn Conan một cái, làm lơ câu hỏi của nhóc con này, nhìn về phía những người lớn ở đây hỏi: “Đã sảy ra chuyện gì vậy?”
“Phu nhân Kurosawa, đã chết người.” Kato Yoshiko sắc mặt không tốt nói.
Kurosawa Nyusa nghe vậy liền đi đến bên cạnh thi thể.
Mori Kogoro ngăn cản trước mặt Kurosawa Nyusa, cảnh cáo nói: “Đây là hiện trường vụ án, người không liên quan không được đến gần.”
“Vậy tại sao ông lại đứng ở đây? Ông là cảnh sát à?” Kurosawa Nyusa nhướng mày hỏi.
“Kẻ hèn là Mori… Yama. Là thám tử.” Suy xét đến việc Kato Yoshiko nói muốn ông ấy che giấu thân phận thật của mình, Mori Kogoro đang nói liền phải sửa miệng.
Không có biện pháp, đều do danh tiếng quá lớn làm hại.
“Kẻ hèn là Kurosawa Nyusa, cũng là thám tử.” Kurosawa Nyusa đẩy Mori Kogoro sang một bên, đi đến bên cạnh thi thể.
Cô không đυ.ng vào thi thể, chỉ đứng đó cẩn thận quan sát hiện trường xung quanh.
Một người phụ nữ tóc màu trà nằm trên mặt đất, nửa người dưới nằm ở trong phòng, nửa người trên nằm ngoài cửa. Mặt úp xuống đất, mái tóc lệch sang một bên, để lộ ra vết lặc trên cổ, nếu không có gì bất ngờ sảy ra, thì người này có lẽ là bị thắt cổ chết.
Người chết mặc một chiếc váy đỏ, eo váy rộng thùng thình hiển lộ ra vòng eo mảnh khảnh, hai chân trần trụi ở bên ngoài, bên chân để ngay ngắn một quyển sách, trên mặt bìa màu đỏ có viết bốn chữ… Khao khát tình yêu.