Chương 2: Dã thú màu đỏ 2

…..

Đại nhân, hình như Yoshiko mời một thám lợi hại từ Tokyo đến, muốn tìm Sachiko, thám tử sẽ đến vào ngày mai.

Kato Takai

…..

Nhìn đến tin nhắn này, Kurosawa Nyusa tâm trạng vốn đang tốt hoàn toàn âm trầm xuống.

Được rồi, đã có việc để làm, cũng không cần phải suy nghĩ đến tên đàn ông xấu xa kia nữa.

Cũng không biết bản lĩnh của vị thám tử đến từ Tokyo kia lợi hại thế nào, xem ra đêm nay sẽ rất bận đây.

Kurosawa Nyusa gọi vào một số điện thoại nào đó, chuông vang một lúc lâu mới có người nghe.

“Xin chào, đây là nhà của Kato.” Một giọng nói già nua vang lên.

“Tên thám tử đến từ Tokyo kia gọi là gì? Gửi tư liệu cho tôi.” Kurosawa Nyusa đi thẳng vào vấn đề luôn.

“Đại nhân.” Người đối diện đầu dây bên kia vui vẻ kêu lên một tiếng, cười ha ha nói: “Cái này thì tôi không biết, hôm nay tôi cũng chỉ là vô tình nghe được khi Yoshiko đang gọi điện với thám tử, cho nên mới biết được. Nhưng đại nhân cũng biết đấy, tôi già rồi tai không tốt lắm, có thể nghe thấy thám tử lợi hại đến từ Tokyo đã là tốt lắm rồi.”

Kurosawa Nyusa: “… Biết rồi.”

Kurosawa Nyusa bất đắc dĩ cúp điện thoại, thay quần áo xong liền cầm theo chìa khoá xe ra cửa.

Không thể xác nhận thân phận của đối phương, vậy thì cũng chỉ có thể đến thôn Sankyo trước để ôm cây đợi thỏ thôi.

…..

Một chiếc Porsche xuyên qua dãy nhà cao tầng đan xen, cuối cùng dừng lại trước một con hẻm nhỏ tối tăm.

Một người đàn ông tóc bạc mặc quần áo màu đen đi ra từ góc tối, mở cửa xe ngồi vào ghế sau.

Một cây súng đen nhỏ từ bên cạnh vươn ra, họng súng đen nhánh thẳng chống eo sườn của người đàn ông.

“Vermouth, cô muốn chết sao?” Giọng nói lạnh băng của Gin vang lên trong xe, con ngươi màu xanh sắc bén như dao.

Vermouth dùng một tay khác bén mái tóc vàng ra sau lưng, nháy mắt với Gin, môi đỏ khẽ mở nói: “Gin, tôi rất tò mò, mỗi lần dưỡng thương anh đều sẽ chơi trò mất tích, rốt cuộc là đi đâu vậy? Là nơi tốt đẹp nào vậy, không ngại chia sẻ một chút đi?”

Gin không để ý đến sự dụ dỗ của Vermouth, trở tay nắm lấy cổ tay Vermouth, mạnh mẽ đem họng súng bẻ hướng về phía Vermouth, cười khẩy nói: “Nếu tò mò như thế, vậy thì cô không phải nên thông báo trước hướng đi của mình sao?”

“Giận à?” Vermouth không chút sợ hãi, lại gần Gin một chút nói: “Dù sao thì nhân viên tình báo như tôi và Bourbon đều thích làm chủ nghĩa thần bí, nhưng về việc thần bí lại thua xa anh, cho nên chúng tôi đều cảm thấy rất là tò mò.”

Gin dùng một tay đẩy cô ta ra, sức lực rất mạnh, Vermouth nặng nề đập người vào cửa xe.

Đối diện với lửa giận của Vermouth, Gin chỉ lạnh lùng nói: “Mùi hôi trên người cô lây dính đến trên người tôi.”

“Gin!” Vermouth nổi giận, mở chốt bảo hiểm của súng nhắm về phía Gin, làm như muốn nổ súng.

Cùng lúc đó, khẩu súng lục Beretta của Gin cũng nhắm ngay về phía Vermouth.

Không khí trong xe rất căng thẳng, tuỳ thời đều có khả năng sẽ sảy ra một cuộc chiến sống mái với nhau.

Đang lái xe Vodka thông qua kính chiếu hậu nhìn xem toàn bộ quá trình diễn ra, tay vẫn chuẩn xác điều khiển vô lăng, nhưng trong lòng lại đang lo lắng cho Gin.

Khác với Vodka, đang ngồi trên ghế phụ Bourbon lại đang ngồi đó âm thầm vui sướиɠ.

Làm công an nằm vùng, nhìn thấy thành viên trong tổ chức nội chiến, anh ta sao có thể không vui sướиɠ cho được.

Đương nhiên, anh ta cũng không thể chỉ lo ngồi đó xem diễn được, nhìn thấy hai người đang muốn đánh nhau này thật sự có khả năng sẽ đánh nhau, anh ta lập tức đứng ra hoà giải, khơi mào một câu chuyện khác.

“Gin, ngay trong đêm làm Vodka tới đón chúng ta đi Shizuoka, lại còn không cho phép cùng bên ngoài liên lạc, rốt cuộc là nhiệm vụ gì vậy?” Bourbon hỏi.

Gin nói: “Dã thú màu đỏ.”

“Là thứ gì?” Bourbon nghi hoặc hỏi.

Vermouth nghe thấy bốn chữ “dã thú màu đỏ”, như đang suy nghĩ cái gì, nhưng lại cảm thấy không thể tin được: “Bốn thành viên có danh hiệu như chúng ta cùng đi điều tra?”

Bourbon nheo nheo mắt, đáy mắt tối tăm chợt léo mà qua.

Gin và Vermouth đều biết được tình báo, mà anh ta lại hoàn toàn không biết gì cả. Điều này làm Bourbon cảm thấy chính mình như bị bài xích ở bên ngoài, tâm trạng trở nên rất kém.

Tâm trạng không tốt nhưng nụ cười ấm áp trên mặt anh ta lại càng thêm xán lạn hơn: “Dã thú màu đỏ, là ám hiệu kỳ lạ gì sao?”

“Dã thú màu đỏ, chính là một con dã thú có màu đỏ.” Vermouth thâm trầm nói.

Dã thú màu đỏ vốn là nhiệm vụ, nên Vermouth chia sẽ tình báo mà mình biết cho đồng bọn: “Nhân viên nghiên cứu Yamamura Sekinin phản bội tổ chức, sau khi thiêu hủy hết sở hữu tài liệu nghiên cứu thì đã tự sát, sau khi hắn ta tự sát thì đứa con gái duy nhất của hắn ta là Yamamura Sachiko đã mất tích. Tổ chức được đến tình báo, Yamamura Sachiko có một người mẹ và đứa em gái sinh đôi hiện đang ở thôn Shizuoka Sankyo.”

“Vì tìm kiếm Yamamura Sachiko, tổ chức đã phái thành viên bên ngoài tới thôn Sankyo hỏi thăm tình báo, những thành viên được phái đi tìm hiểu tin tức đều đã an toàn trở lại, nhưng lại quên mất mọi thứ về nhiệm vụ. Ý thức được tình huống không đúng, tổ chức cũng phái thành viên có danh hiệu đi, nhưng thành viên có danh hiệu đồng dạng cũng đã quên mất mọi thứ về nhiệm vụ, trực tiếp đã trở lại.”

“Tổ chức tổng cộng đã phái năm nhóm người đến thôn Sankyo, nhưng kết quả đều giống nhau. Lần cuối phái người đi thì mang về tới tin tức là Yamamura Sachiko chưa từng tới thôn Sankyo, nhưng chúng ta được đến tình báo là, Yamamura Sachiko chẳng những đã từng tới thôn Sankyo, lại còn ở nơi sinh sống một đoạn thời gian.”

Bourbon hỏi: “Chuyện này có quan hệ gì với dã thú màu đỏ?”

Vermouth nói: “Sau đó đã xác nhận, những thành viên tổ chức phái đi tìm hiểu thông tin đều không có vấn đề gì cả, trong ký ức nơi sâu thẳm của bị họ đều có một con dã thú màu đỏ, con dã thú ấy đã thay đổi ký ức và suy nghĩ của bọn họ. Nhân viên nghiên cứu của tổ chức cũng muốn phá giải sự thay đổi ký ức này, muốn biết được rốt cuộc là đã sảy ra chuyện gì, nhưng vẫn luôn không có kết quả.”

Nghĩ đến thân phận là nhân viên nghiên cứu của Yamamura Sekinin, Bourbon lớn mật suy đoán, “Một loại thuốc có tác dụng với tinh thần?”

Nếu thật là như vậy… Bourbon không dám nghĩ đến.

“Đó là vấn đề mà mấy người phải điều tra.” Giọng nói lạnh băng của Gin vang lên, hắn từ trong túi móc ra hai cái máy nghe lén ném cho Vermouth và Bourbon, ánh mắt sắc bén nhìn lướt qua hai người.

Bourbon bắt lấy máy nghe trộm, sắc mặt lập tức liền trở nên khó coi nói: “Gin, anh là có ý gì?”

“Cậu và Vermouth đi điều tra, tôi và Vodka sẽ quan sát từ xa. Để không sảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, trong toàn bộ quá trình điều tra hai người đều phải mang theo máy nghe trộm.” Gin nói.

“Máy nghe trộm, cái này anh cũng có thể nghĩ ra được.” Vermouth hừ một cái nói: “Ai muốn đeo thì đeo đi.”

Bourbon phối hợp trả máy nghe trộm lại cho Gin.

“Nếu muốn chết, tôi có thể thỏa mãn mấy người.” Súng Beretta để trên trán Vermouth, đồng thời Vodka cũng nhìn chằm chằm Bourbon, lái xe cũng không ảnh hưởng đến việc rút súng của hắn ta được.

“Trước khi lên xe đều không hề tiết lộ một chút gì về nhiệm vụ, xe liền trực tiếp lái đến bên ngoài núi Shizuoka, xem ra là vì tránh cho chúng ta tiếp xúc với những người khác dẫn đến để lộ thông tin hoặc là bị người khác phát hiện ra. Bốn thành viên có danh hiệu còn phải bị giám sát toàn bộ hành trình, có lẽ tất cả đều là ý của Boss.” Bourbon thu tay về, cầm một cái máy nghe trộm dính lên áo, lại đưa cái còn lại cho Vermouth, mỉm cười ý bảo cô ta cầm lấy.

Vermouth hừ một cái, cầm lấy máy nghe trộm bỏ vào trong túi áo.

Bourbon chưa nói chính là: Nghiêm mật như vậy, xem ra cấp trên cũng rất tò mò về gương mặt thật của dã thú màu đỏ, nếu bọn họ phản kháng, có lẽ Gin sẽ thật sự nổ súng.

Gin không phải là kiểu người thích nói nhiều, thấy hai người đã chịu phối hợp, liền cất súng đi, nhắm mắt nghỉ ngơi.