Chương 24: Dã thú màu đỏ 24

Mori Kogoro kết luận: "Từ đó mọi chuyện đều đã rõ ràng. Hung thủ từ nhà kho đi vào phòng của Amuro Tooru, mở cửa từ bên trong. Shibatani Yoime đi theo hung thủ rời khỏi quán trọ đến nhà Kato Shisenko. Sau khi trở về đã bị sát hại trong nhà kho. Nhà kho không có cửa sổ, bình thường cũng không ai đến đó cả, cho nên đây là một nơi rất kín đáo để phạm tội."

“Về bằng chứng thì đó là lớp tro màu trắng xám trên đôi giày cao gót và sự mài mòn trên gót giày. Sau khi đến thôn Sankyo Shibatani Yoime đã về quán trọ để nghỉ ngơi luôn. Theo logic mà nói thì giày của cô ấy không thể nào bị dính tro chỉ có ở nhà Kato Shisenko được, còn vết mài mòn ở gót giày, là dấu vết để lại khi thi thể bị di chuyển.”

“Hung thủ từ nhà kho mang nạn nhân trở về quán trọ, sau đó sắp xếp lại hiện trường, lấy đôi giày chứng tỏ Shibatani Yoime đã rời khỏi phòng đi để vào trong mật thất, cuối cùng lặng lẽ rời khỏi mật thất. Thế nên cửa phòng đóng lại, nhưng dây câu lại liên kết với phòng đối diện.”

“Bằng cách này, khi cảnh sát xác định người tình nghi thì sẽ tập trung vào những người bên trong quán trọ. Cách thức kỳ lạ sau khi chết vẫn có thể đứng thẳng của Shibatani Yoime sẽ thu hút mọi sự chú ý của cảnh sát, như vậy mật thất sẽ khó bị tìm ra hơn. Đồng thời, sợi dây câu là vũ khí gϊếŧ người cũng đã hoàn thành nhiệm vụ thứ hai của nó, giờ chỉ cần nằm trên bãi cỏ trong sân chờ hung thủ tới lấy đi là được." Mori Kogoro chống hông cười lớn, ngạc nhiên trước suy luận của mình: "Mọi thứ trông có vẻ rất hoàn hảo nhưng vẫn không thể thoát khỏi đôi mắt của Mori Kogoro này đâu, ha ha ha..."

“Không ngờ hung thủ lại xảo quyệt như vậy.” Mori Ran sợ đến mức che miệng lại.

Kurosawa Nyusa: "..."

"Phu nhân Kurosawa, có những ai biết mật thất vậy?" Amuro Tooru hỏi.

Chuyện này rất quan trọng, Edogawa Conan lập tức vểnh tai lên nghe.

Kurosawa Nyusa im lặng nhìn Amuro Tooru ba giây, rồi đột nhiên mỉm cười tươi rói: "Bí mật sở dĩ được gọi là bí mật, là bởi vì nó không thể lộ ra dưới ánh nắng mặt trời. Anh đã sẵn sàng khi bí mật bị phát hiện chưa?"

Tim gan Amuro Tooru run lên, trong lúc nhất thời không biết bí mật mà Kurosawa Nyusa nói là gì.

Từ góc độ của Bourbon, anh ta hẳn là mong đợi bí mật sẽ bị phát hiện mới đúng. Nhưng nghe ý trong lời nói của Kurosawa Nyusa lại không phải là như vậy.

Từ góc độ của Amuro Tooru, anh ta... cũng rất mong đợi điều đó. Suy cho cùng thì Amuro Tooru cũng chỉ là một thám tử chẳng biết gì cả.

"Tất nhiên rồi." Amuro Tooru cười nói.

"Không có nhiều người biết về sự tồn tại của mật thất, nhưng hầu hết đều đã chết rồi." Kurosawa Nyusa nhìn Kato Yoshiko một cái, thở dài nói: "Theo những gì tôi biết, tôi là người duy nhất còn sống. Những người đã chết có Yamamura Sekinin, Kato Chiharu, Kato Gekkou và nấm mồ nhỏ."

Khi nói tới nấm mồ nhỏ, Kurosawa Nyusa liếc nhìn Edogawa Conan một cái, ý tứ không cần nói cũng biết.

Kurosawa Nyusa nói tiếp: "Theo tôi được biết, Kato Gekkou từng có mối quan hệ rất tốt với Sanada Yuya, thậm chí họ còn suýt chút nữa đã thành một cặp. Sanada Yuya chắc là cũng biết đến mật thất."

"Đúng vậy, hai năm trước, Gekkou đã thi đỗ vào một trường đại học ở Tokyo. Tôi đã nhờ Sanada và những người khác ở Tokyo chăm sóc Gekkou hộ tôi, Sanada rất nhiệt tình, đã giúp đỡ Gekkou rất nhiều. Hai người suýt chút nữa đã trở thành người yêu."

"Vậy tại sao cuối cùng họ lại không trở thành người yêu vậy?" Mori Kogoro hỏi.

Kato Shisenko thở dài nói: "Là bởi vì Shibatani Yoime. Shibatani Yoime vẫn luôn có ý với Sanada. Có lẽ cô ấy cảm nhận được sự uy hϊếp từ em gái tôi nên đã thay đổi thái độ, điên cuồng theo đuổi Sanada. Cuối cùng, hai người họ trở thành người yêu."

"Chẳng nhẽ Gekkou là đau buồn vì đánh mất người yêu nên mới sảy ra chuyện ngoài ý muốn. Ví dụ như lái xe mất tập trung, bị tai nạn xe hơi gì đó hả." Mori Kogoro hỏi.

"Ông Mori." Kato Shisenko cười bất đắc dĩ.

Nghĩ đến những lời Kato Shisenko đáp lại mình vào ngày hôm qua, Mori Kogoro căng thẳng da đầu, theo bản năng ngậm miệng lại.

"Em gái tôi là chết vì bệnh tật, không liên quan gì đến Sanada cả. Em gái tôi không phải là loại người không buông bỏ được. Mặc dù tính cách hơi yếu đuối nhưng em ấy lại là một người sống rất minh bạch." Nói về em gái mình, Kato Shisenko cảm thấy trong lòng đau nhói, nhưng vẫn nói thêm: "Sanada và Yoime đều rất quan tâm Gekkou. Vụ án này chắc chắn không liên quan gì đến cái chết của Gekkou đâu."

Một ánh mắt bất chợt nhìn về phía Kato Shisenko, nhưng khi Kato Shisenko quay lại thì không thấy gì cả.

"Nơi này không có ai là vừa cao lớn lại vừa biết đến sự tồn tại của mật thất cả." Cảnh sát Yokomizo cảm thấy mọi thứ lại rơi vào ngõ cụt.

Từ việc biết được có mật thất, có thể loại trừ gia đình của Mori Kogoro và Amuro Tooru.

Nhưng về phần cao lớn thì, sau khi loại trừ tất cả phụ nữ ở đây, thì Kato Shisenko ốm yếu, còn Tsukino thì chỉ khá hơn Kato Shisenko một chút.

Điều này có nghĩa là không có ai phù hợp cả.

"Cho nên, hung thủ kỳ thật là người trong thôn." Mori Kogoro kết luận: "Bây giờ chúng ta hãy đi thăm từng nhà. Chỉ cần tìm được người biết mật thất, thì người đó chính là hung thủ."

Kurosawa Nyusa: "..."

Tôi đều đã cởϊ qυầи, ông lại nói cho tôi câu này sao?

"Vậy tất cả đều trông cậy vào ngài Mori đấy." Yokomizo Sango nói.

Sau khi suy luận kết thúc, cảnh sát Yokomizo tuyên bố giải tán.

Bởi vì mọi hiềm nghi trên người của mọi người đều đã được rửa sạch, những người từ bên ngoài tới đây có thể rời khỏi thôn Sankyo được rồi, nhưng lại không có ai muốn rời đi cả.

Kato Yoshiko ở trước cổng trong sân gọi lại Kurosawa Nyusa, vội vàng hỏi: "Phu nhân Kurosawa, cô có biết chị gái tôi Yamamura Sachiko ở đâu không?"

Kurosawa Nyusa biết được sự tồn tại của căn mật thất mà không ai biết, điều này đã cho Kato Yoshiko một tín hiệu.

Kurosawa Nyusa quay người lại, ánh nắng ban mai dịu nhẹ chiếu vào người cô, đôi mắt dị đồng màu đỏ đen lạnh lùng: "Bí mật sở dĩ được gọi là bí mật, là bởi vì nó không thể lộ ra dưới ánh sáng mặt trời. Một khi đã lộ ra, chỉ có máu tươi mới có thể chôn vùi lại được. Chờ đến khi vụ án này kết thúc, nếu cô vẫn muốn biết, tôi có thể nói cho cô biết."

Thái độ của Kurosawa Nyusa khiến tâm trạng của Kato Yoshiko trở nên nặng nề.

Cô ấy chỉ muốn tìm lại người thân cuối cùng của mình thôi mà, sao nghe giống như có chuyện gì khủng khϊếp sắp xảy ra vậy.

"Tôi muốn biết." Cuối cùng, quyết tâm muốn biết tung tích của người thân đã mang lại cho Kato Yoshiko dũng khí to lớn: "Bất kể kết quả ra sao."

"Như cô mong muốn." Kurosawa Nyusa nhìn cô ấy một cái thật sâu, sau đó quay người rời đi.

Kurosawa Nyusa cầm theo túi bóng, lại bước vào rừng hạnh. Mọi chuyện sắp kết thúc rồi, cô phải hái thêm quả hạnh để mang về mới được.

Trên đường đi, Kurosawa Nyusa vui sướиɠ gửi tin nhắn cho tiên sinh Kurosawa: [Vừa rồi anh thấy em có ngầu không? Bí mật sở dĩ được gọi là bí mật, là bởi vì nó không thể bị lộ ra dưới ánh sáng mặt trời!]

Kurosawa Jin nhìn thoáng qua tin nhắn liền cất điện thoại đi.

Không thể để ý đến cô, nếu không, càng để ý đến cô, cô sẽ càng hưng phấn.

……

Kato Shisenko đỡ Kato Takai rời khỏi quán trọ, Kato Takai phớt lờ lời khuyên can của Kato Shisenko, nhất quyết muốn ngồi ở ngoài cửa.

"Bà nội, có lẽ hung thủ sẽ cho rằng bà đã nhìn thấy hắn, bà ngồi ở đây rất nguy hiểm. Chúng ta đợi chuyện này xong xuôi rồi lại ngồi được không?" Kato Shisenko ôn tồn thương lượng.

“Làm người thì phải biết giữ lời.” Kato Takai dùng sức đẩy cháu trai ra, ngồi xuống: “Bà sẽ ngồi ở đây, không đi đâu hết.”

"Bà nội, bà đang nói cái gì vậy? Bà phải giữ lời với ai vậy?" Kato Shisenko cảm thấy khó hiểu.

“Đừng nói nhiều nữa, về đi.” Kato Takai xua tay đuổi người đi.

Thấy vậy, Kato Shisenko không còn cách nào khác đành phải thỏa hiệp, lấy áo khoác ra khoác cho Kato Takai rồi mới trở về phòng làm việc.

Kato Takai ngồi ở ngoài cửa, nhìn quán trọ ở phía đối diện, đôi mắt vẩn đυ.c không hề dao động.

Làm người thì phải biết giữ lời.

Kato Shisenko ngồi ở bàn làm việc, suy nghĩ rất nhiều. Anh không hiểu sao mọi chuyện lại thành ra như vậy, anh cảm thấy vô cùng hối hận, nếu biết trước sẽ như vậy anh đã không mời bạn bè đến chơi rồi.

Càng nghĩ tâm trạng của Kato Shisenko càng trở nên sa sút.

Tiếng gõ cửa sổ vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Kato Shisenko. Anh quay đầu lại nhìn, nhưng ngoài cửa sổ chẳng có gì cả.

“Cốc cốc cốc…” Tiếng gõ cửa sổ lại vang lên.

Lần này Kato Shisenko nhìn thấy rõ ràng một bàn tay từ dưới cửa sổ thò lên để gõ.

Kato Shisenko đứng dậy mở cửa sổ ra, thò người ra bên ngoài nhìn xem, đúng lúc đối diện với nụ cười rạng rỡ thấy răng không thấy mắt của Tsukino.

"Anh Kato." Tsukino vỗ vỗ tro bụi trên người, đứng dậy, cười hì hì hỏi: "Anh có bị dọa giật mình không?"

“Cậu nghĩ sao?” Kato Shisenko tức giận trợn mắt nhìn hắn ta, “Đến nhà bếp đi anh mở cửa sau cho.”

“Làm phiền anh rồi.” Tsukino đi theo con đường nhỏ ở ven tường vào nhà bếp, Kato Shisenko đúng lúc mở cửa sau ra.

“Sao cậu không đi cửa chính?” Kato Shisenko hỏi.

"Em muốn tâm sự với anh Kato." Tâm trạng của Tsukino hạ xuống: "Hai ngày qua đã xảy ra rất nhiều chuyện."

Tâm trạng của Kato Shisenkovốn đã không tốt nay lại càng tồi tệ hơn: "Đúng vậy! Có lẽ anh không nên mời mọi người tới đây."

"Đừng nói như vậy, em vẫn luôn là mong muốn được đến thôn Sankyo nhìn xem. Thôn Sankyo quả thực là một nơi tuyệt đẹp giống như những gì mà chị Gekkou nói." Tsukino nói.

Dẫn người vào phòng làm việc, Kato Shisenko rót một tách trà cho Tsukino, nghe hắn ta nhắc đến em gái Kato Gekkou, mặt mày Kato Shisenko trở nên dịu dàng hơn: "Cảm ơn cậu đã chăm sóc Gekkou khi em ấy còn đi học."

"Là chị Gekkou chăm sóc em mới đúng." Tsukino ngượng ngùng cười.

Hai người tâm sự về Gekkou một lúc, Tsukino hai tay cầm tách trà, có chút nghiêm túc hỏi: "Anh Kato, anh nghĩ là ai đã gϊếŧ cô Yoime?"

“Cậu nghĩ sẽ là ai?” Kato Shisenko hỏi lại.

Tsukino nhìn Kato Shisenko, vẻ mặt nghiêm túc đến khó tả: "Người em nghi ngờ đầu tiên, tất nhiên là anh Kato rồi!"

Kato Shisenko sửng sốt, ngay sau đó cười hỏi: "Sao em lại nghi ngờ anh chứ? Là bởi vì anh đã mời mọi người đến đây sao?"

"Bởi vì ở hiện trường có cuốn sách "Khát vọng tình yêu" đó, nên em cứ tưởng đó là động cơ gϊếŧ người của anh Kato. Anh là vì báo thù cho cái chị Gekkou." Tsukino thở dài: "Cuối cùng đã chứng minh là em hiểu nhầm rồi, anh Kato không phải loại người như vậy.”

“Cậu đang nói gì vậy? Vì sao anh phải báo thù cho Gekkou chứ?” Kato Shisenko nói: "Mặc dù Sanada và Yoime đã từng có lỗi với Gekkou, nhưng họ cũng đã chăm sóc Gekkou rất nhiều. Gekkou đều đã bỏ qua rồi, mà người làm anh trai như anh lại không chịu bỏ qua, thì tự hỏi Gekkou sẽ nghĩ anh như thế nào chứ.”

"Anh Kato thật là rộng lượng mà!" Tsukino mỉm cười một cách khó hiểu.

Kato Shisenko an ủi nói: “Anh biết cậu và Gekkou học cùng trường với nhau, qua lại nhiều hơn. Cậu luôn bất bình hộ Gekkou, nhưng mọi chuyện đã qua rồi, đừng luôn giữ ở trong lòng nữa."