Mori Ran trợn tròn mắt khϊếp sợ: "Giống hệt lúc đó."
"Cô Kato, cô đang tự mình đứng à?" Cảnh sát Yokomizo ở ngoài cửa lớn tiếng hỏi.
“Không phải.” Kato Yoshiko nói: “Tôi cảm giác cơ thể mình giống như đang bị treo lên, cho dù không dùng lực lên chân thì cũng sẽ không bị ngã xuống.”
"Thế có bị nghiêng ngả không?" Kato Shisenko tò mò hỏi.
Mặc dù hơi vô tâm, nhưng đây chính là tài liệu sống để sáng tác đó.
Kato Yoshiko cảm thụ một lúc nói: "Hai chân tôi vẫn đứng trên mặt đất, không phải lơ lửng trên không. Đầu gối hơi khuỵu xuống, trọng tâm hướng xuống dưới, nếu không cố ý thì sẽ không ngã xuống."
Nghe vậy, cảnh sát Yokomizo càng thêm ngưỡng mộ nhìn về phía Mori Kogoro: "Ông Mori, ngài thật là giỏi quá đi."
"Không có gì, không có gì. Loại vụ án nhỏ này không làm khó được đâu Mori Kogoro này đâu." Mũi của Mori Kogoro đều sắp hướng lên trời: "Tiếp theo, cô Miyoshi Mamiko hãy mở cửa ra đi. Phải mở nhanh như hôm xảy ra án mạng. Dựa theo giả thiết của hung thủ, thì cô Miyoshi Mamiko sẽ rất tức giận trước hành vi đứng ở cạnh cửa nhưng lại phớt lờ cô ấy của Shibatani Yoime, cho nên cô ấy sẽ giận đùng đùng mở cửa”.
“Tôi hiểu rồi.” Vermouth vén mái tóc dài ra sau tai, ưu nhã đi đến trước cửa và đứng yên.
Cô ta đột nhiên vươn tay, dùng một tay kéo cửa ra.
Khoảnh khắc cánh cửa được kéo ra, cơ thể của Kato Yoshiko ngã úp xuống, nếu không phải Vermouth kịp thời duỗi tay đỡ lấy cô ấy, nếu không cô ấy có lẽ sẽ giống như Shibatani Yoime như vậy, cùng mặt đất thân thiết mặt dán mặt.
Bởi vì biết trước có dây câu, nên các cảnh sát có thể nhìn thấy rõ ràng, lần này khi cánh cửa mở ra, dây câu bay vụt qua đầu mọi người, chui vào phòng đối diện qua khe cửa.
Cánh cửa phòng của Amuro Tooru có khe hở ở phía trên lớn hơn khe hở cửa phòng của Shibatani Yoime, sợi dây thắt nút tương đối nhỏ nên rất dễ dàng có thể chui qua được.
Kato Yoshiko nhìn thấy rõ nhất: “Ngay khi cánh cửa vừa mở ra, đầu thắt nút của dây câu đã tuột ra khỏi khung cửa. Bởi vì khóa tròn trên thắt lưng rất rộng nên nó dễ dàng xuyên qua thắt lưng, chạy dọc theo khung cửa rồi biến mất. Mà thân thể của tôi cũng theo quán tính ngã về phía trước.”
Mori Kogoro cười nói: “Trong phòng rất sáng, nhưng bên ngoài hành lang lại mờ tối. Khi mở cửa ra chúng ta không thấy được dây câu là vì quá tối. Sau khi mở cửa ra bởi vì ánh sáng mạnh đột ngột làm chói mắt cũng sẽ không thấy được dây câu. Hung thủ đã rất thông minh tận dụng các đặc điểm có sẵn của quán trọ để ra tay.”
Đúng lúc này, anh cảnh sát đứng trông ở dưới đất cũng đã chạy lên tới để báo cáo tình hình rơi xuống của hòn đá.
Hòn đá rơi xuống đất, sợi dây câu dài theo sau rơi xuống bên cạnh hòn đá.
"Từ đó có thể thấy được, hung thủ không phải là tôi." Kurosawa Nyusa đắc ý nhìn Mori Kogoro: "Một cô gái yếu đuối mong manh như tôi, chắc chắn không có khả năng bế người cao lớn vạm vỡ hơn tôi như cô Shibatani Yoime lên được. Ông thấy tôi nói có đúng không? Thám tử Mori."
Mori Kogoro người vẫn luôn nghi ngờ Kurosawa Nyusa: "Ha hả, đúng đúng."
"Có vẻ như tất cả phụ nữ có mặt ở đây đều có thể loại trừ." Cảnh sát Yokomizo ngu ngơ: "Lúc đó trong quán trọ cũng chỉ có ba người phụ nữ tay yếu chân mềm."
"Điều này phải nói về những gì mà tôi đã phát hiện ra ở trong phòng vào tối hôm qua." Amuro Tooru cười tủm tỉm nhìn về phía Kurosawa Nyusa: "Cô thấy tôi nói có đúng không? Phu nhân Kurosawa."
"Ý anh là chiếc qυầи ɭóŧ màu đen à?" Kurosawa Nyusa che miệng cười, nghĩ đến tiên sinh Kurosawa đang ở bên kia nghe lén, cô liền không chịu được muốn giở trò: "Qυầи ɭóŧ cotton, màu đen không có họa tiết gì cả, thế mà anh cũng mặc được. Của chồng tôi đều là đồ ren."
“Re… Ren á.” Mori Ran mặt đỏ bừng, trong nháy mắt trợn trừng mắt. Kato Yoshiko cũng không khá hơn cô ấy là bao.
Những người đàn ông khác thậm chí còn lộ ra vẻ mặt bị táo bón.
Họ thực sự không thể tưởng tượng nổi, một người đàn ông mặc đồ lót ren màu hồng sẽ trông như thế nào.
Amuro Tooru nghiến răng nghiến lợi nói: "...Thưa phu nhân, tôi không phải đang bàn với cô về việc chồng cô đang mặc kiểu qυầи ɭóŧ gì."
Kurosawa Jin, trước giờ chỉ mặc đồ lót cotton màu đen: "..."
"Vậy anh đang nói đến cái gì? Ở trong phòng anh, tôi cũng chỉ thấy qua qυầи ɭóŧ của anh mà thôi!" Khi một chuyện đáng xấu hổ có tiên sinh Kurosawa ở một bên lắng nghe, nó sẽ trở nên kí©h thí©ɧ không thể hiểu được.
Kurosawa Nyusa chơi rất là vui sướиɠ.
Amuro Tooru: "..." Anh ta đã sai rồi, lẽ ra anh ta không nên mang theo qυầи ɭóŧ đến đây.
Chủ đề này thật là khiến người ta phải suy nghĩ lung tung, đối với những người không biết có chuyện gì, đều tròn mắt nhìn qua lại giữa Kurosawa Nyusa và Amuro Tooru, cũng không biết họ đang suy nghĩ cái gì nữa.
Thấy Kurosawa Nyusa bám sát không tha, Edogawa Conan vội vàng từ trong phòng lấy ra đạo cụ quan trọng… Giày cao gót màu đỏ.
Amuro Tooru hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại: "Phu nhân Kurosawa chắc hẳn là biết đôi giày cao gót này đúng không!"
Kurosawa Nyusa cau mày, không hiểu anh ta đang muốn làm gì.
Nếu nói ra chuyện của đôi giày cao gót màu đỏ thì sẽ phải nhắc đến mật thất, vậy thì Kato Yoshiko nhất định cũng sẽ biết, thế thì mọi chuyện nhất định sẽ liên lụy nhiều hơn.
Nếu lấy thân phận là công an thì Amuro Tooru không nên bám lấy không tha như vậy. Hay là, anh ta thực sự có ý định giao cô cho tổ chức áo đen để giúp ích cho công tác nằm vùng của mình.
Nếu đúng là như vậy thì cô thực sự sẽ phải cân nhắc tính khả thi của việc trở thành một kẻ xấu.
"Đây là giày của Shibatani Yoime. Sao chúng lại ở chỗ anh Amuro vậy?" Tsukino nghi hoặc.
“Anh Amuro đã phát hiện ra nó vào tối hôm qua.” Edogawa Conan giải thích ngắn gọn mọi chuyện từ việc nghe thấy tiếng chuột gặm đến việc phát hiện ra mật thất, cùng với việc họ thông qua đôi giày này xác định được Shibatani Yoime đã từng rời khỏi phòng.
Kurosawa Nyusa: "..." Hào quang nhân vật chính gϊếŧ chết người.
Người ngạc nhiên nhất phải kể đến là Kato Yoshiko, cô ấy hoàn toàn không hề biết rằng trong nhà kho của nhà mình lại có một căn mật thất.
Amuro Tooru giải thích: “Nhà kho của quán trọ là hình chữ nhật dài, không có cái cửa sổ nào, cho nên không có ánh sáng chiếu vào. Ngoài ra, đồ đạc bên trong cũng được sắp xếp một cách lộn xộn, rất dễ tạo ảo giác về không gian cho người nhìn, thế nên mới che giấu được sự tồn tại của mật thất.”
Kato Yoshiko nghĩ lại thì đúng là như vậy thật. Bởi vì đồ đạc bừa bộn với lại cô ấy cũng chưa quen với cách sắp xếp đồ đạc trong đó, nên lần nào cô ấy cũng phải cầm đèn pin di chuyển từ từ về phía trước.
Trong ấn tượng của cô ấy, nhà kho vẫn luôn rất dài, phải mất rất nhiều thời gian mới đi đến cuối phòng được, nên cô ấy mới chưa bao giờ để ý đến kích thước không gian bên trong.
Mori Kogoro nhìn về phía Kurosawa Nyusa: "Phu nhân Kurosawa, cô đến hiện trường vụ án sau chúng tôi, cô nhìn thấy nạn nhân nằm úp mặt hướng về phía phòng của Amuro Tooru, lo lắng mật thất sẽ bị lộ nên mới giả vờ làm thám tử và tiến lên kiểm tra."
"Mọi chuyện đúng như những gì mà ông Mori đã đoán." Kurosawa Nyusa mỉm cười: "Đáng tiếc, tôi không có trí tuệ tuyệt vời như ông Mori. Tôi nhìn thấy cô Shibatani Yoime để chân trần, tôi còn tưởng rằng cô ấy chưa bao giờ rời khỏi phòng nên tôi đã không còn nghi ngờ gì nữa.”
“Vậy lúc đó cửa phòng Amuro Tooru là mở hay đóng?” Mori Kogoro hỏi.
Kurosawa Nyusa ngay lập tức hiểu được vì sao Amuro Tooru nắm lấy không bỏ, liền trả lời không chút do dự: "Đóng chặt kín."
"Tôi đóng cửa xong mới rời đi." Amuro Tooru nói.