Chương 22: Dã thú màu đỏ 22

Kurosawa Jin vừa nói có người đến, Kurosawa Nyusa vội vàng chạy đến cạnh cửa, dựa sát cửa muốn nghe lén.

Toàn bộ quán trọ, Kato Yoshiko ở tầng một, Vermouth, Amuro Tooru, Edogawa Conan và Tsukino ở tại tầng hai. Vào thời gian này đi lên tầng ba, Kurosawa Nyusa chỉ có thể nghĩ tới Edogawa Conan.

Không có lý do gì mà Kato Yoshiko và Tsukino lại lên đây vào lúc nửa đêm, cũng không có lý do gì mà Vermouth và Amuro Tooru đang bị giám sát sẽ chạy lên đây, vậy cũng chỉ có Edogawa Conan, người ban đầu đi theo Mori Kogoro đến đây.

Vào thời gian này lên đây, chỉ có thể là mật thất đã bị phát hiện.

Nhưng làm sao mà bọn họ lại tìm ra được nhỉ? Mật thất đó giấu rất kín mà, cho dù có đoán được thì cũng rất khó có thể mở ra, không thể nhanh như vậy mới đúng.

Một lúc sau, ngay khi Kurosawa Nyusa cho rằng Kurosawa Jin chỉ là thuận miệng tìm một cái lý do để khiến cô im miệng thì bên ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân nho nhỏ.

Tiếng bước chân dừng lại ở nghiêng đối diện phòng cô, cũng là ngoài cửa phòng Mori Kogoro. Nghe giọng nói có vẻ là Amuro Tooru và Edogawa Conan.

Vì phòng cô ở tận cùng bên trong, cách khá xa nên Kurosawa Nyusa không thể nghe thấy bọn họ đang nói cái gì.

Sau khi bọn họ đều rời đi hết, Kurosawa Nyusa trở về trên giường, hỏi Kurosawa Jin: "Anh cài máy nghe trộm ở trên người Amuro Tooru à?"

Nếu không thì làm sao có thể giải thích được việc Kurosawa Jin sớm biết có người sẽ đến chứ?

Chuyện đã đến nước này rồi, biết được Kurosawa Nyusa không phải một bà nội trợ bình thường, Kurosawa Jin cũng không giấu giếm gì nữa, hắn nói với cô tất cả những gì có thể tiết lộ được: “Trên người Amuro Tooru và Miyoshi Mamiko đều có. Hãy cẩn thận khi gặp bọn họ. Nếu có thể nói ít thì hãy nói ít thôi."

"Vậy anh nhất định biết được tại sao Amuro Tooru bọn họ lại phát hiện được mật thất đúng không?" Kurosawa Nyusa rất tò mò.

“Bọn họ?” Kurosawa Jin bắt được từ khóa mấu chốt.

“Không phải còn có một đứa trẻ nữa à?” Kurosawa Nyusa cười đùa: “Đừng nói sang chuyện khác.”

"Bởi vì chuột." Kurosawa Jin giải thích quá trình một cách đơn giản.

Kurosawa Nyusa: "..."

Vãi thật! Hào quang của nhân vật chính sao? Cô ở trong căn phòng đó cả chục lần mà đã thấy con chuột nào đâu.

"Vậy bây giờ phải làm gì đây? Em có một loại dự cảm không tốt lắm." Amuro Tooru và Edogawa Conan tụm vào với nhau, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì chứ.

Kurosawa Jin lại châm một điếu thuốc khác, tâm trạng nặng trĩu: "Em có thể chắc chắn mình có thể thôi miên Amuro Tooru và Miyoshi Mamiko sao? Họ khác với những thứ rác rưởi mà em đã từng gặp trước đó. Ý chí của bọn họ rất mạnh đấy."

"Không, hạt giống đã được gieo." Đối với việc này, Kurosawa Nyusa rất tự tin.

"Được rồi, chỉ cần em có thể thôi miên được bọn họ và làm theo kế hoạch của tôi, còn về tổ chức tôi sẽ tự xử lý." Kurosawa lạnh lùng cảnh cáo: "Nếu em thất bại, tôi sẽ để em ở lại đây mãi mãi, làm bạn với đống quả hạnh của em đấy."

"Jin!" Kurosawa Nyusa nuốt nước bọt, trong lúc nhất thời không biết Kurosawa Jin đang nói thật hay chỉ đơn giản là hù dọa cô.

…………

Ngày hôm sau.

Sáng sớm cảnh sát Yokomizo đã dẫn đội chạy đến quán trọ, tập trung mọi người tại hiện trường vụ án trên tầng hai.

"Anh cảnh sát, cho dù là chuyện lớn như trời sập thì anh cũng không nên gọi chúng tôi dậy sớm như vậy chứ!" Vermouth khoanh tay uể oải ỉu xìu đứng ở một bên, phàn nàn nói.

“Cô Miyoshi, bây giờ đã gần chín giờ rồi.” Cảnh sát Yokomizo cảm thấy rất là vô ngữ.

"Đối với mỹ nữ, không phải tự nhiên thức dậy thì đều tính là sớm, rất không tốt cho làn da. Đúng không, phu nhân Kurosawa?" Vermouth nháy mắt với Kurosawa Nyusa.

Một cái cái động tác nháy mắt đơn giản, được người phụ nữ làm đến mức phong tình vạn chủng.

Kurosawa Nyusa nghiêng đầu, hé đôi môi đỏ, đối với Vermouth chậm rãi phun ra bảy chữ: "Tránh xa tôi ra, đồ xấu xí.”

Nghĩ đến người này có thể là Vermouth đang đóng giả, Kurosawa Nyusa liền cảm thấy tâm tình khó chịu.

Vermouth sắc mặt cứng đờ, hai mắt trợn to, như nhìn thấy quỷ: "Cô vừa mới nói tôi là cái gì cơ?"

Trước không bàn đến ngoại hình thật của cô ta, ngoại hình của Miyoshi Mamiko mà cô ta đang đóng giả cũng là một phụ nữ trí thức quyến rũ, liên quan gì đến đồ xấu xí cơ chứ.

"Bà bị điếc à? Bà… Già." Kurosawa Nyusa cười khuẩy.

Tính ra, một năm Kurosawa Jin dành gần một phần ba thời gian ở nhà với cô, còn hai phần ba thời gian còn lại thì biệt tăm biệt tích.

Vậy một năm Vermouth ở cùng Gin, chiếm bao nhiêu phần chứ?

Mẹ kiếp, càng nghĩ lại càng giận!

"Bà già?" Vermouth da mặt run rẩy, nếu như không phải trường hợp không đúng, cô ta đã cho con nhóc miệng còn hôi sữa trước mặt biết sự lợi hại của bà già này là như thế nào rồi.

"Lớn tuổi hơn tôi, cũng không dễ thương bằng tôi. Thì là đồ xấu xí và bà già chứ còn gì nữa?" Kurosawa Nyusa mở to mắt nhìn Vermouth, không sợ chết nói.

Gin vẫn đang nghe: "..." Rõ ràng vừa mới cảnh cáo tối hôm qua xong.

"Con nhóc thối tha miệng còn hôi sữa. Không có ngực cũng chẳng có mông, mà vẫn tự hào được hả." Về vấn đề ai đẹp hơn ai, cho dù là Vermouth cũng tuyệt đối sẽ không bao giờ nhận thua.

Thấy hai người sắp cãi nhau, một giọng nói già nua xen vào: “Phu nhân Kurosawa hôm nay thật là chói loá."

Kato Shisenko đỡ Kato Takai chậm rãi đi vào.

Kurosawa Nyusa lập tức hết giận, ngượng ngùng cười nói: "Bà phát hiện rồi à."

Những người khác lặng lẽ quan sát Kurosawa Nyusa, không thấy cô gái này có gì khác biệt so với ngày hôm qua, vẫn nhanh mồm dẻo miệng, nói năng chanh chua không tha một ai.

“Có chuyện tốt gì sao?” Kato Takai cười hỏi.

"Hôm qua tiên sinh Kurosawa nhà tôi đã gọi điện cho tôi vào lúc nửa đêm, nói rằng anh ấy nhớ tôi, thật là dính người, không làm gì được." Kurosawa Nyusa vô cùng đắc ý.

Ở trong mắt cô, tuy rằng tối hôm qua Kurosawa Jin không có nói rõ, nhưng đó là biểu hiện lo lắng cho cô, nói cách khác, chính là yêu cô, nhớ cô.

Có một anh chồng không giỏi ăn nói thì phải tự mình tìm điểm đường mật ngọt ngào trong câu nói.

Gin: "..." Hắn đại khái đã hiểu tại sao Kurosawa Nyusa luôn nhiệt tình với cuộc hôn nhân này như vậy.

Tất cả đều là do não tàn!

"Ông Mori, mọi người đã đến hết rồi, chúng ta bắt đầu được chưa?" Cảnh sát Yokomizo tràn đầy mong chờ hỏi.

"Khụ khụ." Mori Kogoro chỉnh lại bộ vest ông ấy đặc biệt mặc vào hôm nay, thu hút sự hết sự chú ý của mọi người: "Nếu mọi người đều đã đến hết rồi, vậy để tôi nói một chút về vụ án sát hại Shibatani Yoime."

"Ông Mori đã biết là ai gϊếŧ Yoime sao?" Kato Shisenko hỏi.

"Đương nhiên, tôi là thám tử lừng danh Mori Kogoro." Đã đến lúc này rồi, Mori Kogoro không cần thiết phải che giấu thân phận của mình nữa.

"Hóa ra ngài Mori Yama đây chính là Kogoro ngủ gật nổi tiếng nha!" Kurosawa Nyusa rất có hứng thú, vẻ mặt khoa trương như mới biết đến việc này: "Vậy lần này tôi có thể nhìn thấy thám tử ngủ gật nổi tiếng sao?"

"Vụ án đơn giản như vậy, cho dù không ngủ gật, một thám tử lừng danh như tôi cũng có thể dễ dàng giải quyết được." Nói những lời này, Mori Kogoro hiếm khi cảm thấy chột dạ.

Thực ra những gì ông ấy sắp nói tiếp theo đây đều là những gì mà Amuro đã điều tra ra, là Edogawa Conan đã thay mặt anh ta truyền đạt lại vào tối qua.

Tuy nhiên, Mori Kogoro rất nhanh đã hết chột dạ, muốn bắt được hung thủ thực sự, vẫn phải để Mori Kogoro là ông đích thân lên sân khấu mới được, chứ Amuro Tooru vẫn còn kém lắm.

"Mọi chuyện bắt đầu từ việc phát hiện ra thi thể của Shibatani Yoime. Chúng ta sẽ bắt đầu nói từ phương pháp treo thi thể lên." Mori Kogoro bắt đầu làm thám tử lừng danh: "Cảnh sát Yokomizo, những thứ tôi nhờ cậu chuẩn bị, cậu đã chuẩn bị đủ chưa?"

“Đều đủ rồi.” Cảnh sát Yokomizo lấy ra một cuộn dây câu và một chiếc thắt lưng màu đỏ giống cái Shibatani Yoime đã dùng vào ngày hôm đó.

Dây câu cùng loại hình kích cỡ với dây câu được tìm thấy khi phát hiện ra thi thể của Shibatani Yoime

"Rất tốt." Mori Kogoro hỏi Kato Yoshiko đang đứng bên cạnh: "Cô Kato và nạn nhân có chiều cao và cân nặng tương đương nhau. Có thể làm phiền cô đóng giả làm Shibatani Yoime được không?"

"Được ạ." Kato Yoshiko đi đến bên cạnh Mori Kogoro hỏi: "Tôi cần phải làm gì?"

"Hãy thắt chiếc thắt lưng màu đỏ quanh eo rồi nằm xuống sàn nhà là được." Mori Kogoro nói.

Kato Yoshiko làm theo.

"Thực ra phương pháp này rất đơn giản. Đầu tiên chuẩn bị một sợi dây câu có thể chịu tải 50kg, thắt nút một đầu. Luồn phần đầu không thắt nút qua khóa tròn ở mặt trước thắt lưng. Như vậy là đã chuẩn bị xong. " Mori Kogoro nói.

Cảnh sát Yokomizo làm theo những gì Mori Kogoro nói, đều đã chuẩn bị xong.

Chiếc thắt lưng của Kato Yoshiko rất rộng khiến cho chiếc khóa kim loại tròn phía trước dùng để buộc hai đầu thắt lưng rất to, rộng gần bằng vòng eo của Kato Yoshiko, đây cũng là điểm nhấn của kiểu thắt lưng này.

“Tiếp theo, hãy luồn dây câu qua đầu cửa trượt, đầu thắt nút ở bên ngoài và đầu không thắt nút ở bên trong. Đóng cửa trượt lại, chỉ chừa lại một khoảng đủ để người lớn nghiêng người đi ngang. Sau đó kéo dây câu xuyên qua hành lang, kéo vào phòng đối diện là phòng của Amuro Tooru, buộc chặt vật nặng mà tôi đã chuẩn bị trước đó.”

Cảnh sát Yokomizo làm theo các bước mà Mori Kogoro hướng dẫn, kéo dây câu vào phòng của Amuro Tooru sau đó buộc vào vật nặng.

"Cảnh sát Yokomizo, ném xuống từ nơi này đi." Edogawa Conan chỉ vào vết hằn trên bệ cửa sổ và nói.

Những người khác đứng ở bên ngoài hành lang nhìn vào.

Hòn đá được ném từ tầng hai xuống, nó không hề rơi xuống đất mà treo ở giữa không trung, dây câu bị kéo rất căng.

Phòng của Amuro Tooru nằm ở phía sau, khi mở cửa sổ ra sẽ nhìn thấy rừng hạnh rộng lớn, bình thường sẽ không có ai đi ngang qua đây cả.

"Tiếp theo, cảnh sát Yokomizo hãy đi vào trong phòng, bế Kato Yoshiko lên và để cô ấy dừng ở vị trí cách cửa khoảng 30cm. Để nửa thân trên dựa vào dây câu đã kéo thẳng, giữ cô ấy trong tư thế đứng thẳng là được."

Cảnh sát Yokomizo làm theo, làm cảnh sát anh ta có thể trạng rất tốt, nhẹ nhàng là có thể bế Kato Yoshiko lên và để nửa thân trên của cô ấy dựa vào dây câu.

Dây câu nối thắt lưng của cô ấy với đầu cửa, tạo thành một góc xiên để đỡ cơ thể cô ấy.

Mori Ran nhíu mày nói: "Không đúng, hôm đấy chúng ta nhìn thấy cô Yoime đang đứng. Mặc dù cô Kato nhìn giống như cũng đang đứng, nhưng vẫn có thể thấy được cơ thể của cô ấy đang nghiêng về phía trước."

"Vẫn chưa xong." Mori Kogoro nói.

Cảnh sát Yokomizo bước ra khỏi phòng, những người khác đóng tất cả cửa phòng trên tầng hai lại.

Amuro Tooru và Edogawa Conan tích cực hợp tác, chẳng mấy chốc tất cả cửa phòng trên tầng hai đều đã đóng lại.

Ngay khi cửa phòng đều đã đóng lại, đèn ở hành lang chưa bật, nguồn sáng duy nhất trên tầng hai là ánh sáng phát ra từ cánh cửa trượt.

Kato Yoshiko vốn dĩ trông không giống như đang đứng, nhưng bởi vì yếu tố ánh sáng nên bóng phản chiếu trên cánh cửa trượt bị kéo dài ra, giống như một người đang đứng ngược sáng ở cạnh cửa vậy.