Chương 1: Dã thú màu đỏ 1

Chương 1: Dã thú màu đỏ 1

Một người đàn ông có mái tóc dài màu trắng, ăn mặc quần áo ở nhà họa tiết caro, lười biếng dựa vào trên ghế sofa, trên tay đang cầm một quyển sách thơ ca, lười biếng lật xem.

Rút đi sự sắc bén chết người, cả người ngoài ý muốn bình thản yên tĩnh, giống như một người đàn ông lịch thiệp bước ra từ bức tranh sơn dầu, ngay cả làn da tái nhợt cũng toát ra vẻ khiến cho người ta cảm thấy thương tiếc.

Trong TV đang đưa tin về tin tức quốc tế.

Kurosawa Nyusa bưng trái cây ra tới, nhìn đến chính là bộ dáng mê người như vậy của tiên sinh Kurosawa nhà mình.

Nếu không phải biết rõ người này là loại người gì, thì chắc là còn phải cho rằng đây là một con mèo nhà vô hại.

Kurosawa Nyusa bưng đĩa trái cây ngồi xuống bên cạnh Kurosawa Jin, dùng nĩa cắm một miếng dưa hấu đút vào miệng cho Kurosawa Jin.

Kurosawa Jin cũng không thèm nâng mắt lên, há miệng ăn luôn miếng dưa hấu.

Không hấp dẫn được sự chú ý của người đàn ông, Kurosawa Nyusa bĩu môi tỏ vẻ không vui, chơi xấu mà cắm một miếng xoài xanh đút cho người đàn ông ăn, nhìn hắn há miệng cắn một miếng.

Kurosawa Jin cắn một cái, ngay lập tức cả miệng tràn ngập vị chua, không cần phải suy nghĩ cũng biết, lại là tên nào đó đang giở trò.

Sáu năm, hắn đã sớm quen với kiểu chung sống này, cũng đã quên mất việc phòng bị cô, thế nên mới cho cô có cơ hội lặp đi lặp lại nhiều lần thực hiện được.

“Em mua xoài chua như vậy làm cái gì?” Kurosawa Jin ngậm miếng xoài, lười nhổ ra nhưng lại nuốt không trôi.

“Trên mạng nói, chấm mù tạt ăn rất ngon.” Kurosawa Nyusa như hiến vật quý nói.

Kurosawa Jin lập tức liền không cảm thấy miếng xoài trong miệng có hương vị kỳ lạ nữa. Hắn một ngụm nuốt xuống miếng xoài xanh trong miệng, cảnh cáo vợ mình: “Buổi tối món này tuyệt đối không được xuất hiện nữa.”

“Yên tâm yên tâm, đó là đồ tráng miệng sau bữa ăn.” Kurosawa Nyusa nói.

Kurosawa Jin: “…” Súng của hắn đâu rồi?

Vừa thấy sắc mặt của tiên sinh Kurosawa không đúng lắm, Kurosawa Nyusa vội vàng buông đĩa trái cây xuống, dịch sát đến bên người hắn hỏi: “Đang xem gì vậy? A! Là thơ của Tuyết Lai nha, để em đọc cho anh nghe nhé.”

Kurosawa Nyusa dựa vào trên vai Kurosawa Jin, cầm lấy quyển sách trong tay hắn, dạt dào tình cảm bắt đầu đọc diễn cảm.

“Nhìn xem núi cao đang hôn bầu trời trong xanh, sóng biển cũng đang ôm nhau; Ai đã từng thấy hoa không chịu nổi nhau:

Có chị em nào coi thường anh em mình không?”

Kurosawa Jin nhìn vợ đang dạt dào tình cảm “đọc diễn cảm”, trong lòng suy nghĩ cô đang định làm cái gì?

Trên sách rõ ràng là (bài thơ ca ngợi gió Tây), nhưng cô lại đang đọc diễn cảm (triết học về tình yêu).

“Ánh mặt trời ôm mặt đất, ánh trăng đang hôn sóng biển: Nhưng nếu anh không chịu hôn em, thì nụ hôn này lại có ích gì chứ?”

Kurosawa Jin: “…”

Đã hiểu!

“Muốn hôn môi?” Kurosawa Jin bình tĩnh hỏi.

Phu nhân Kurosawa nâng sách, nhìn trời nhìn đất cũng không chịu nhìn tiên sinh Kurosawa.

Xem bộ dáng này của cô, Kurosawa Jin thật sự là không thể hiểu nổi, rốt cuộc thì da mặt cô là dày hay mỏng.

“Haiz!” Thở dài một hơi, Kurosawa Jin cầm quyển sách trên tay cô ném đến trên bàn trà, sau đó ôm chặt lấy cô hôn môi.

Rõ ràng cô là người chủ động muốn hôn môi, nhưng vào lúc này lại cảm thấy xấu hổ, nhắm nghiền hai mắt không dám nhìn xem.

Bị ôm hôn phu nhân Kurosawa lặng lẽ làm động tác ăn mừng chiến thắng. Thành công rời đi sự chú ý.

Nhìn vợ ngoan ngoãn như vậy, sự chiếm hữu trong lòng Kurosawa Jin trong nháy mắt liền bùng lên, lập tức liền xoay người đè cô ra ghế sofa.

“Vết thương của anh.” Kurosawa Nyusa giật mình hô lên một tiếng, cũng không rảnh lo xấu hổ gì nữa, bàn tay lập tức sờ lên trên lưng hắn.

“Sẽ không ảnh hưởng phát huy.” Con ngươi màu xanh xẫm sâu thẳm, lóng lánh.

….

Kurosawa Nyusa khuôn mặt đỏ bừng, mặc quần áo ở nhà, cẩn thận kiểm tra vết thương sau lưng của hắn, may mà miệng vết thương không bị rách ra.

Trên lưng hắn, ngoại trừ mấy vết cào mới mẻ ra, còn có rất nhiều vết thương do dao súng lưu lại, mấy vết thương này chiếm cứ phần lưng xinh đẹp rắn chắc của hắn, phá hủy sự xinh đẹp này.

Đầu ngón tay trắng nõn mềm mại chạm vào vết thương lớn như bàn tay, đôi mắt có chút cay cay, trong lòng vừa chua sót lại vừa buồn bã.

Ý tưởng đó lại một lần nữa xuất hiện: “Jin, anh rời…”

“Đừng sờ lung tung.” Kurosawa Jin xoay người lại, bắt lấy tay của cô, đôi mắt sâu thẳm, giọng nói khàn khàn lười nhác lại bao hàm ý cảnh cáo: “Sao vậy? Lại muốn đọc diễn cảm (triết học về tình cảm) cho anh nghe à?”

Lời nói ái muội, lại đang cảnh cáo cô đừng nói lung tung, có một số thứ giữa bọn họ không thể tuỳ tiện nói ra.

Kurosawa Nyusa rõ ràng biết được điều này, cũng nghe hiểu lời cảnh cáo của hắn. Bởi vì làm xxx gợi lên những cảm xúc mềm ấm đều đã biến mất sạch sẽ.

Kurosawa Nyusa hai tay ôm cổ Kurosawa Jin, cả người đều dựa vào trong lòng hắn, im miệng không nói lời nào.

Đang tức giận…

Đây là đang muốn được dỗ dành.

Hiển nhiên Kurosawa Jin không phải là một người đàn ông tốt biết dỗ dành phụ nữ, hắn vỗ vỗ cái đầu chó mềm mượt của cô, đẩy cô lên trên giường, để trần đi tới trước tủ tìm quần áo để mặc.

“Kurosawa Jin!” Kurosawa Nyusa tức giận kêu lên.

“Anh đói bụng.” Kurosawa Jin cầm một chiếc áo sơ mi trắng, nhàn nhạt trả lời.

“Bữa tối sẽ ăn xoài xanh chấm mù tạt.” Kurosawa Nyusa trả lời một cách lạnh nhạt.

Kurosawa Jin khựng lại, thống khổ che ngực lại: “Nhất định là miệng vết thương rách ra rồi.”

“Anh bị thương ở sau lưng.” Kurosawa Nyusa khó chịu nói toạc lời nói dối vớ vẩn của hắn, nhưng lại vẫn chủ động đứng dậy giúp hắn mặc áo sơ mi, miễn cho hắn động tác quá lớn làm rách miệng vết thương.

Nhìn cô đang cúi đầu ngoan ngoãn cài cúc áo cho mình, Kurosawa Jin trong lòng mềm mại, đột nhiên muốn nói vài câu an ủi.

Một bản nhạc dương cầm vang lên, đây là bài hát mà người Nhật Bản nghe nhiều đều thuộc “bài ca thất tử”. Tiếng chông điện thoại đã làm Kurosawa Jin không thể nói ra điều muốn nói.

Tay Kurosawa Nyusa dùng sức hơi mạnh, trực tiếp kéo đứt một viên cúc áo.

Kurosawa Jin: “…”

Kurosawa Jin yên lặng đẩy cô ra, cầm lấy di động trên tủ đầu giường, click mở email mới nhất.

…..

Gin, tìm ra Yamamura Sachiko, phá giải bí mật dã thú màu đỏ.

Boss

…..

Kurosawa Jin tắt di động đi, cởi chiếc áo sơ mi thiếu một cúc trên người ra, thay một bộ vet đen, áo khoác đen, đội mũ dạ đen lên liền trực tiếp ra cửa.

Trước khi rời đi, hắn dừng lại một chút, xoay người xem cô đang đứng trước tủ quần áo thở phì phì, lại gặp phải một đôi mắt mở to tròn.

Kurosawa Nyusa không phải là đỉnh cấp mỹ nhân, mà là kiểu nữ tính hoạt bát đáng yêu, ngày thường thoạt nhìn chính là một cô gái hàng xóm không có một chút lực công kích nào cả. Nhưng đến khi cô mở to một đôi mắt dị sắc một đỏ một đen im lặng nhìn người, thì thật sự rất là đáng sợ làm người nổi cả da gà.

“Em đang rất tức giận, anh không lại dỗ dành, liền muốn đi rồi sao?” Cô nghiêng đầu nhìn hắn, khuôn mặt không có biểu tình gì cả, con mắt trái màu đỏ giống như có thể thu lấy linh hồn của người khác.

Kurosawa Jin dừng một chút, nhàn nhạt nói: “Ngày kỷ niệm kết hôn, nếu anh không trở về, thì em một mình tổ chức đi.”

“Rốt cuộc thì anh có nghĩ đến tương lai của chúng ta không vậy?” Kurosawa Nyusa đỏ mắt hỏi.

Nghe cô thế mà lại hỏi đến vấn đề như vậy, tâm trạng của Kurosawa Jin lập tức lạnh xuống, hai tròng mắt màu xanh sắc bén như dao: “Em đang si tâm vọng tưởng cái gì vậy? Khi em muốn tôi cưới em tôi cũng đã nói rồi, cuộc hôn nhân này sẽ không được công khai, sẽ không có tương lai.”

“Biến đi!” Kurosawa Nyusa cầm gối hung hăng ném về phía hắn.

Cái gối bay đến nửa đường thì rơi xuống, còn cách Kurosawa Jin một đoạn xa.

Kurosawa Jin cuối cùng nhìn qua người vợ đang tức giận của mình một cái, không nói gì cả, đóng cửa rời đi.

Cửa đóng lại, nước mắt của Kurosawa Nyusa cũng không nhịn được nữa rơi xuống.

“Còn không phải là làm xã hội đen sao, có gì đặc biệt hơn người chứ? Nếu là chọc giận tôi, tôi liền khiến anh trở thành một tên thất nghiệp lang thang.” Kurosawa Nyusa hướng về phía cánh cửa đã đóng buông lời hung ác.

Tiếng chuông di động bỗng nhiên vang lên.

Không cần xem cũng biết sẽ không phải là tên đàn ông xấu xa kia gửi, hắn còn lâu mới chủ động nhắn tin cho cô.

Kurosawa Nyusa cầm lấy di động, click mở hộp thư.