Mori Kogoro nhận được điện thoại của Yokomizo Sango, nghe tin lại có người chết ông ấy lập tức chạy tới.
“Cảnh sát Yokomizo, tôi nghe nói có một người khác đã chết. Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Mori Kogoro vừa thấy Yokomizo đã lập tức hỏi.
Yokomizo chỉ vào một cái cây cách đó không xa, nói: “Người chết ở ngay đó.”
Mori Kogoro, Amuro Tooru và Edogawa Conan lập tức chạy về phía cái cây đó.
Đó là một cây hạnh cao lớn sai trĩu quả, dưới gốc cây nằm một người đàn ông mặc áo sơ mi xanh đúng là Sanada Yuya.
Edogawa Conan luôn cảm thấy là lạ, hỏi: "Anh ta vẫn luôn nằm thẳng như thế này sao?”
"Không phải, khi chúng tôi đến đây anh ta đang bị treo trên cây. Bộ phận pháp y cũng cần khám nghiệm thi thể, chụp ảnh và thu thập bằng chứng rồi mới thả anh ta xuống." Cảnh sát Yokomizo giải thích.
Mori Kogoro cảm thán nói: "Có thể treo cổ một người cao to như Sanada Yuya như vậy, xem ra hung thủ chắc phải là một người lực lưỡng như là lực sĩ!"
Ba thám tử là Mori Kogoro, Amuro Tooru và Edogawa Conan cùng nhau đến chỗ người chết Sanada Yuya và bắt đầu kiểm tra thi thể.
Ba người bắt đầu kiểm tra từ những nơi khác nhau, nhưng đều có kết quả tương tự.
Anh ta bị đánh mạnh vào sau gáy, trên cổ có vết hằn sâu nông khác nhau, bàn tay và móng tay đều dính đầy đất bẩn và cỏ cắt, dấu vết đều rất mới.
"Có vẻ như hung thủ đã dùng đá đánh nạn nhân, sau đó nhân lúc nạn nhân bị ngã thì siết cổ nạn nhân cho đến chết." Mori Kogoro nói.
Edogawa Conan im lặng gật đầu, đồng tình với suy luận của Mori Kogoro.
"Đã tìm thấy hòn đá đánh nạn nhân bị thương chưa?" Mori Kogoro hỏi.
"Hòn đá bị ném tại hiện trường." Cảnh sát Yokomizo lấy túi đựng tang vật đang đựng hòn đá từ bộ phận pháp y và đưa cho Mori Kogoro xem.
"Đó là một hòn đá rất bình thường, vì trên đó có vết máu nên đã nhanh chóng được tìm thấy.”
Mori Kogoro cầm lấy hòn đá cẩn thận nhìn xem.
Amuro Tooru hỏi: "Có biết thời gian tử vong cụ thể là khi nào không?”
Anh cảnh sát đứng cạnh thi thể cho biết: “Thời gian tử vong là khoảng từ 3h đến 3h30’ chiều.”
Edogawa Conan nhìn túi tang vật trong tay cảnh sát pháp y hỏi: "Đây là hung khí ạ?"
Amuro Tooru hỏi cảnh sát pháp y: “Tôi có thể xem được không?”
Cảnh sát biết bọn họ là thám tử còn có thám tử lừng danh Mori Kogoro đang ở đây cho nên đã đưa túi đựng tang vật cho Amuro Tooru và nói: "Xin hãy cẩn thận, đây là bằng chứng quan trọng."
“Đừng lo lắng.” Amuro Tooru cầm lấy túi đựng tang vật.
Edogawa Conan vội vàng kéo vạt áo của Amuro Tooru kiễng chân lên nhìn xem, Amuro Tooru thấy thế thì thuận theo ngồi xổm xuống.
Hai cái đầu một lớn một nhỏ chụm lại với nhau.
Túi đựng tang vật chứa một cuộn dây câu dài, là loại dây câu có thể chịu được 50kg rất là chắc chắn.
Vừa rồi Amuro Tooru kiểm tra thi thể thì đã phát hiện ra vết thắt cổ trên cổ của nạn nhân có hình xoắn, giống hệt vết thắt trên cổ của Shibatani Yoime.
Bên trên vết thắt cổ còn có một vết thắt mảnh nhỏ song song, có lẽ là dấu vết để lại sau khi nạn nhân đã chết.
Amuro Tooru nói: “Có vẻ như hung thủ đã xoắn dây câu lại giống như dây thừng để thắt cổ nạn nhân sau đó lại dùng dây câu treo nạn nhân lên.”
“Đúng vậy!” Edogawa Conan cảm thán nói: “Quả thực là một tên sát nhân biết cách tận dụng.”
“Ai là người tìm thấy thi thể đầu tiên vậy?” Mori Kogoro hỏi.
“Là Kato Shisenko.” Cảnh sát Yokomizo chỉ vào mấy người đứng ở bên kia nói: "Kato Shisenko tìm thấy thi thể và gọi điện cho bọn họ ngay lập tức, sau đó bọn họ tập trung lại đây, cảnh sát đến sau bọn họ."
Kato Shisenko, Miyoshi Mamiko và Tsukino, ba người họ đứng ở một bên vẻ mặt đều rất khó coi.
"Thám tử Amuro, chúng ta lại gặp nhau. Nếu biết trước sẽ như thế này thì tôi đã không đến cái hội giao lưu đọc sách này rồi, xem thám tử Amuro điều tra thì tốt rồi."
Miyoshi Mamiko là người đứng dậy đầu tiên, cô ta vẫy tay chào hỏi với Amuro Tooru sau đó chủ động giải thích: “Mới đầu chúng tôi định đến rừng hạnh để tổ chức hội giao lưu đọc sách, nhưng đi đến giữa đường thì lại cãi nhau cho nên chúng tôi đã tách nhau ra đi riêng để bình tĩnh lại. Khoảng nửa giờ sau, tôi nhận được cuộc gọi từ Kato nói là Sanada đã chết. Lần này không ai trong ba chúng tôi có bằng chứng ngoại phạm cả.”
Mori Kogoro kinh hãi: "Shibatani Yoime chết rồi mà mấy người còn có tâm trí tổ chức hội giao lưu đọc sách sao?"
Đây là loại tình cảm giả dối gì vậy?
"Vậy nên chúng tôi đã giao lưu về tiểu thuyết "Khao khát tình yêu" mà Yoime thích nhất đó." Miyoshi Mamiko mỉm cười nói.
"Vậy tại sao mọi người lại cãi nhau?" Edogawa Conan hỏi.
"Có lẽ là đồng cảm như mình cũng bị đi!" Miyoshi Mamiko cười khuẩy.
Tsukino đứng dậy giải thích nhưng giọng nói tràn đầy vẻ trào phúng: “Chúng tôi chủ yếu thảo luận về một vài tình tiết kinh điển. Khi chúng tôi thảo luận đến Sugimoto Etsuko gϊếŧ người làm vườn Saburo, tôi đã mỉa mai Sanada nói rằng nếu Shibatani Yoime không chết thì có lẽ anh ta sẽ giống như người làm vườn Saburo như vậy, một ngày nào đó sẽ bị Shibatani Yoime dùng cuốc đánh chết, Sanada rất tức giận và sau đó chúng tôi đã cãi nhau.”
"Tại sao lại nói Shibatani Yoime muốn gϊếŧ Sanada Yuya?" Amuro Tooru hỏi.
"Tất nhiên là bởi vì Sanada Yuya quá trăng hoa. Shibatani Yoime coi Sugimoto Etsuko là thần tượng của mình cho nên tình yêu của cô ấy không thể bị vấy bẩn. Sanada Yuya không chỉ trăng hoa mà còn muốn chia tay với cô ấy. Shibatani Yoime làm sao có thể chịu đựng được?" Tsukino nói.
Kato Shisenko gật đầu, chứng minh những gì Tsukino nói là thật: “Tuy rằng bọn họ là người yêu nhưng mối quan hệ của bọn họ luôn rất căng thẳng. Shibatani Yoime cũng đã từng nói rằng nếu Sanada dám chia tay với cô ấy thì cô ấy sẽ gϊếŧ Sanada. Đương nhiên đó cũng chỉ là một lời đe dọa mà thôi chứ cô ấy sẽ không làm như vậy đâu.”
"Thực ra không cần phải phiền toái như vậy nữa, tôi đã biết hung thủ là ai rồi." Mori Kogoro nói rất là chắc chắn.
"Thật sao ngài Mori?" Cảnh sát Yokomizo tỏ ra phấn khích, đã sẵn sàng bắt lấy hung thủ và đưa hắn ra trước công lý.
"Hung thủ chính là phu nhân Kurosawa ở tại tầng ba của quán trọ." Mori Kogoro ngửa mặt cười to, kể lại những gì mình đã phát hiện ra ở quán trọ trước đó. Cuối cùng ông ấy kết luận: "Kurosawa Nyusa chắc chắn đã gϊếŧ Shibatani Yoime trước, sau đó giấu hung khí vào trong phòng của Amuro. Đến buổi chiều đã thừa dịp tầng hai của quán trọ không có ai rồi lẻn vào phòng của Amuro lấy hung khí ra, sau đó lại đến rừng hạnh và gϊếŧ Sanada Yuya.”
Edogawa Conan chưa kịp phản bác thì Kato Shisenko đã đứng dậy nói: "Phu nhân Kurosawa căn bản là không quen biết Sanada Yuya và Shibatani Yoime. Cô ấy không có lý do gì để làm vậy cả. Ông Mori chắc là đã hiểu lầm cái gì rồi."
"Chắc chắn họ đã quen nhau từ lúc nào mà cậu không biết được. Người phụ nữ tên Kurosawa Nyusa đó chính là một tên trộm qυầи ɭóŧ. Có lẽ khi cô ta trộm đồ lót của Sanada Yuya đã bị Shibatani Yoime và Sanada Yuya bắt gặp, giống như vừa nãy chúng ta tình cờ bắt gặp được cô ta đang trộm qυầи ɭóŧ của Amuro vậy. Cho nên cô ta mới phải gϊếŧ người để giữ bí mật." Mori Kogoro phân tích một cách rõ ràng rành mạch.
"Tôi không ngờ lại còn có chuyện như vậy nữa. Có vẻ như phu nhân Kurosawa kia thực sự rất khả nghi. Chúng ta phải bắt được cô ta trước khi cô ta chạy án." Cảnh sát Yokomizo ngay lập tức ra lệnh cho người của mình đi tìm Kurosawa Nyusa.
Này này, anh thực sự tin mấy lời này sao?
Edogawa Conan cảm thấy vô ngữ trước sự phấn khích của cảnh sát Yokomizo. Nhưng mà tìm lại đây cũng tốt, tuy rằng hung thủ không phải là cô nhưng cô chắc chắn đã biết được điều gì đó.
Ngay từ đầu biểu hiện của người phụ nữ đó đã rất kỳ lạ rồi.
"Thưa ngài cảnh sát." Kato Shisenko lớn tiếng ngắt lời cảnh sát Yokomori đang phân công khu vực tìm kiếm cho người của mình, trên khuôn mặt tái nhợt tràn đầy sự phản đối mạnh mẽ.
"Phu nhân Kurosawa tuyệt đối không phải là hung thủ gϊếŧ người. Mong ngài đừng tuỳ tiện nghe những lời nói lung tung của người không chuyên nghiệp rồi quyết định xem một người là tốt hay xấu một cách tùy tiện như vậy.”
Kato Shisenko nhìn Mori Kogoro, đôi mắt sắc bén của chàng thanh niên như một lưỡi dao sắc bén: "Vụ án tốt nhất vẫn là để cho cảnh sát làm đi. Người không chuyên nghiệp ở đó nói lung tung sẽ làm hại người khác suốt đời đấy."
Mori Kogoro cũng từng bị bọn tội phạm lợi dụng ngược lại khiến cho danh tiếng bị ô nhục, nhưng đó đều chỉ là những âm mưu sau lưng, còn đây là lần đầu tiên ông ấy bị một thanh niên trực tiếp chỉ trích thẳng mặt như vậy.
"Tôi chính là thám tử lừng danh Mori Kogoro." Mori Kogoro tức giận phản bác.
“Là thám tử lừng danh thì sao chứ. Chưa có bất kỳ bằng chứng nào và chỉ dựa vào ảo tưởng của mình mà đã nói một người phụ nữ tốt bụng là một kẻ gϊếŧ người độc ác, đây chính là cách mà một thám tử lừng danh xử lý các vụ án sao?" Kato Shisenko lạnh lùng phản bác.
“Cậu.” Mori Kogoro tức giận đến thổi râu trừng mắt, nhưng lại không thể phản bác được lời nói của Kato Shisenko.
Ông ấy xác thực là không có bằng chứng, nếu chỉ dựa vào việc Kurosawa Nyusa lẻn vào phòng Amuro Tooru thì không thể giải thích được điều gì, dù sao cũng không có ai nhìn thấy thứ gì tương tự như hung khí gϊếŧ người giấu trên người cô cả.
Nói đến cùng thì cũng chính là vì chuyện xảy ra lúc đó quá mức chấn động nên Kurosawa Nyusa không bị bắt lấy ngay mới dẫn đến chuyện như bây giờ.
"Chúng tôi chưa kết án cô Kurosawa ngay. Chúng tôi phải đợi cho đến khi tìm thấy cô ấy rồi mới có thể đưa ra kết luận. Chỉ cần cô Kurosawa có thể giải thích rõ ràng lý do tại sao cô ấy lại đến phòng của anh Amuro thì hiềm nghi về cô ấy tự nhiên sẽ được rửa sạch.”
Cảnh sát Yokomizo suy nghĩ một lúc cuối cùng vẫn là tiết lộ một chút: "Thật ra, đồng nghiệp của tôi ở Shizuoka đã gửi tin tức đến, phu nhân Kurosawa chưa từng đến Tokyo và rất có thể là không quen biết nạn nhân cho nên khả năng bọn họ có thù oán gì đó là không lớn."
Nghe vậy, sắc mặt của Kato Shisenko mới khá hơn chút.
Cậu ta thở dài một hơi, cúi đầu xin lỗi Mori Kogoro: "Phu nhân Kurosawa là một người rất tốt. Tôi chỉ là không muốn cô ấy bị hiểu lầm. Xin ông Mori đừng để ở trong lòng."
Mori Kogoro quay mặt đi, xua tay lúng túng nói: "Là do tôi quá võ đoán. Xác thực sự là phải tìm được bằng chứng rồi mới nên nói."
Edogawa Conan và Mori Ran vì chuyện vừa xảy ra mà sốt sắng, nhìn nhau mỉm cười hiểu ý, cả hai đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Edogawa Conan nghĩ: Bị dạy cho một bài học cũng tốt, tránh cho ông chú lúc nào cũng chỉ ra và xác nhận hung thủ một cách lung tung, rồi cuối cùng cậu lại phải là người giải quyết cho xong việc.
Sự việc đã đi đến hồi kết.
Kato Shisenko, Miyoshi Mamiko, Tsukino và Kurosawa Nyusa hiện chưa rõ tung tích, đều là nghi phạm trong vụ án này.
Hoạt động của ba người hoàn toàn bị hạn chế, bọn họ chỉ có thể về nhà và quay về quán trọ, cảnh sát còn sẽ bố trí người theo dõi bọn họ.
Hai người đã chết, không ai biết hung thủ tàn ác có ra tay lần nữa hay không, cảnh sát theo dõi bọn họ cũng coi như là đang bảo vệ bọn họ.
Trên đường trở về, Amuro Tooru cố ý bước tới chỗ Kato Shisenko và hỏi cậu ta: "Anh Kato có vẻ như rất tin tưởng phu nhân Kurosawa, là có lý do gì đặc biệt sao?”
Edogawa Conan tung tăng đi theo bên cạnh, thề nhất định phải nghe được tình báo trực tiếp.
Kato Shisenko nói: "Mặc dù phu nhân Kurosawa thường xuyên đến thôn Sankyo và mỗi lần tới đều sẽ ở quán trọ của Yoshiko nhưng chúng tôi chỉ là quen biết bình thường. Mãi cho đến ba tháng trước, em gái của tôi là Gekkou đột ngột qua đời. Tôi bởi vì mất em gái nên đã tự tử, bà nội tôi đã phải chịu đựng nỗi đau mất cháu gái để chăm sóc đứa cháu bất hiếu là tôi, bà đã phải chịu đựng rất nhiều.”
Kato Shisenko vén ống tay áo dài của bộ kimono màu xanh lên, để lộ ra cổ tay thon dài trắng nõn, trên cổ tay có một vết sẹo dài cho thấy người cắt nó đã nặng tay đến mức nào.
"Khi đó phu nhân Kurosawa đang ở trong quán trọ. Bà tôi nhờ cô ấy giúp đỡ và chính phu nhân Kurosawa đã suốt đêm đưa tôi đến bệnh viện. Từ đó về sau, tôi thường nghe thấy phu nhân Kurosawa và bà tôi gọi điện thoại cho nhau. Nhờ sự giúp đỡ của phu nhân Kurosawa mà bà tôi đã thoát khỏi sự đau khổ vì mất đi Gekkou. Có thể nói phu nhân Kurosawa chính là ân nhân cứu mạng của hai bà cháu tôi.”
Kato Shisenko kiên định nói: “Tôi không tin người tốt bụng đến mức nửa đêm cùng bà tôi nói chuyện điện thoại và chia sẻ nỗi lo lắng với bà tôi như phu nhân Kurosawa sẽ là một kẻ gϊếŧ người."
"Nghe anh nói như vậy thì phu nhân Kurosawa quả thực là một người rất tốt." Mori Ran không biết đi tới phía sau từ bao giờ nói: "Thật ra tôi cũng cảm thấy phu nhân Kurosawa không phải là người xấu như vậy, chị ấy lấy đồ lót của anh Amuro chắc là phải có lý do gì đấy."
Amuro Tooru: “…” Không thể bỏ qua vụ qυầи ɭóŧ này được sao?
"Nhưng dù có buồn đến mấy cũng không thể tự rạch cổ tay mình như vậy nha!" Mori Kogoro hừ lạnh: "Thật là mềm yếu. Chết là một hành vi vô cùng vô trách nhiệm, nó sẽ chỉ khiến những người quan tâm đến cậu cảm thấy đau khổ.”
"Sau này nghĩ lại thì tôi cảm thấy mình thực sự là ngu ngốc. Sao tôi lại đi nghĩ đến việc chết đi vì cái chết đột ngột của Gekkou mà hoàn toàn không để ý đến bà nội đã già nua của mình chứ." Kato Shisenko cười một cách tái nhợt, cảm thấy rất là hối hận.