Chương 15: Dã thú màu đỏ 15

"Có chuyện gì vậy?" Miyoshi Mamiko hỏi Tsukino đang ở bên cạnh, theo ánh mắt của hắn ta, cô ta chỉ thấy Bourbon, angle của cô ta và người nhà của cô ấy, tất cả đều đang vây quanh Kato Shisenko.

"Không có gì?" Tsukino không nhìn nữa, thở dài nói: "Tôi chỉ là không ngờ Kato lại vì chuyện của Gekkou mà cắt cổ tay tự tử thôi. Chẳng trách lần này trông anh ấy xanh xao ốm yếu như vậy."

Miyoshi Mamiko hất mái tóc dài, mỉm cười quyến rũ nói "Xác thực là không ngờ tới được."

Trên mặt thì không có biểu tình gì, nhưng trong lòng Vermouth lại đã mắng Gin mấy trăm lần. Ai là người điều tra thông tin về Miyoshi Mamiko vậy? Rõ ràng là tin tức có vấn đề đó! Gin làm việc kiểu quái gì vậy?

Lúc trước tài liệu về "Khát vọng tình yêu" là cô ta phải dùng điện thoại lên trên mạng để tìm kiếm, nếu không đã bị lộ tại buổi giao lưu đọc sách rồi. Hiện tại lại có thêm một người tên là Gekkou gì đấy nữa sao?

Cuộc trò chuyện vừa rồi khá là vui vẻ, nhưng Kato Shisenko lại không nhịn được nói giúp cho Kurosawa Nyusa thêm lần nữa: “Tôi thấy việc phu nhân Kurosawa ăn trộm đồ lót của cậu Amuro chắc chỉ là hiểu lầm mà thôi.”

Amuro Tooru: "..." Chuyện đồ lót thật sự không thể bỏ qua được phải không?

Kato Shisenko nói: "Nghe nói tiên sinh Kurosawa là một anh chàng đẹp trai, cao 1m85 có sáu múi cơ bụng tuyệt đẹp. Phu nhân Kurosawa rất thích anh ấy..."

…..

"Đại ca, có người." Vodka nói nhỏ với Gin đang nhắm mắt nghe hiện trường trực tiếp, thành thạo rút súng ra mở chốt, sẵn sàng nổ súng bất cứ lúc nào.

Một người phụ nữ mặc váy đen có mái tóc dài đang xách một chiếc túi bóng vừa đi vừa chọn lựa hái quả hạnh, mỗi lần đều phải so sánh rất lâu mới chọn được quả lớn nhất hái xuống bỏ vào túi.

Vị trí đậu của chiếc Porsche được lựa chọn đặc biệt, cho nên vừa có thể nhìn rõ mọi hành động của người phụ nữ mặc váy đen lại vừa có thể nhờ cây cối xung quanh để che giấu chiếc xe màu đen.

Người phụ nữ càng đi càng gần, Vodka im lặng chờ đợi giống như là dã thú sắp đi săn.

Gin ngồi ở ghế sau từ từ mở mắt ra sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhìn thấy người quen Gin cũng không hề cảm thấy ngạc nhiên chút nào.

Người phụ nữ mặc váy đen xách túi bóng chọn quả hạnh, bước đi một đường hình chữ S rồi lại rời đi.

Vodka thở phào nhẹ nhõm một hơi, thu súng lại: “Chắc là khách du lịch. Đây là bìa rừng hạnh, có lẽ là muốn nhặt của hời, cũng không nhìn thấy chúng ta.”

Xem cách chọn quả của Kurosawa Nyusa như thể một cây chỉ chọn một quả hạnh ngon nhất kia, quả thực là rất giống một du khách đến bìa rừng hạnh để nhặt của hời.

Vodka vừa dứt lời, giây tiếp theo Gin đã thấy điện thoại trong túi rung lên.

OK, đã bị phát hiện.

Gin đội mũ lên nói với Vodka: "Mày ở trong xe đừng xuống, tao đi xem."

“Vâng, đại ca.” Không hổ là đại ca, rất là cẩn thận.

Gin xuống xe đi thẳng về hướng Kurosawa Nyusa rời đi, đồng thời lấy điện thoại ra mở tin nhắn mới nhất ra.

[Em đã nhìn thấy anh. Anh đến chỗ em à? Hay là để em đến chỗ anh?]

Gin cất điện thoại vào túi, thành thạo lấy khẩu súng Beretta ra rồi đi về hướng Kurosawa Nyusa rời đi.

Dưới gốc cây hạnh Kurosawa Nyusa gửi tin nhắn xong liền vui vẻ hái quả hạnh, chờ người đàn ông tự mình tìm đến.

Đột nhiên một vật hình trụ đặt ở sau đầu cô, giọng nói lạnh lùng của người đàn ông mang theo chất giọng khàn khàn đặc trưng của người hút thuốc vang lên, rất là vô tình nói: “Em không nên ở đây.”

"Tiên sinh Kurosawa." Kurosawa Nyusa vui vẻ quay lại.

Họng súng ban đầu để ở sau đầu chuyển sang nhắm ngay giữa mày cô.

Kurosawa Nyusa không hề sợ hãi mà ngược lại còn cảm thấy rất là hoài niệm.

Cô lùi lại một bước, ngẩng đầu lên nhìn khẩu súng Beretta trong tay Kurosawa Jin, cảm thán nói: “Nói đến đây, em cũng đã hai ba năm không gặp bé yêu này rồi. Mấy năm nay ở nhà anh toàn sử dụng mấy thứ có thể tiện tay lấy được như chuối, điều khiển từ xa gì đó.

Kurosawa Jin cười lạnh, đôi mắt xanh sắc bén như con sói cô đơn trong rừng, tràn đầy sát khí của kẻ săn mồi: "Có lẽ lần này anh sẽ bắn thật đấy."

Kurosawa Nyusa lẩm bẩm: "Kết hôn đến năm thứ hai thì em đã không sợ mấy lời nói dối nửa vời của anh nữa rồi."

Khi mới kết hôn cô thực sự nghĩ rằng mình đã cưới phải một người đàn ông xã hội đen, mỗi lần bạo hành gia đình là sẽ bắn súng, cô sợ đến mức suýt chút nữa đã báo cảnh sát. Nhưng sau một thời gian cô nhận ra đây là kẻ chỉ biết dọa nạt chứ không động tay động chân nên cô dần dần cũng quen với việc này.

Kurosawa Nyusa bỏ quả hạnh mới hái vào túi bóng đang đặt trên mặt đất, đi đến bên cạnh Kurosawa Jin, hai tay để song song rồi bất ngờ vỗ một cái.

Một tay vỗ ngực Kurosawa Jin, tay kia vỗ lưng Gin.

"Em đang làm cái trò gì vậy?" Kurosawa Jin nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy nếu không bắn thì sẽ có lỗi với ông bạn già trong tay mình.

"Hì hì." Kurosawa Nyusa tiến lên một bước, vòng tay ôm lấy eo Gin, từ bên cạnh ôm lấy hắn, mỉm cười vừa ngọt ngào vừa dịu dàng: "Em đang xem anh có độ dày hay không."

"Ha!" Kurosawa Jin cười lạnh nói: "Không có, chỉ là một mảnh giấy thôi."

Kurosawa Nyusa: "... Nói vớ vẩn lời nói thật gì vậy?"

Kurosawa Jin: "..."

Kurosawa Nyusa hít hít mũi nhỏ, kiễng chân ngửi Kurosawa Jin mấy cái, ngay khi Kurosawa Jin không thể chịu đựng được nữa và đang thực sự tính đến việc nổ súng thì đột nhiên nói: "Anh đã ăn mì gói và còn hút cả một bao thuốc nữa."

"... Em là chó à?"

Kurosawa Nyusa đẩy Kurosawa Jin ra, vẻ mặt tức giận nói: "Anh không biết mình vẫn còn bị thương sao? Anh đi làm nhiệm vụ em cũng nhịn rồi, dù sao thì trong lòng anh cũng chỉ có tên ông chủ chết tiệt kia, nhưng anh cũng không thể không quan tâm bản thân mình như vậy được nha!"

Đây là lần đầu tiên Kurosawa Nyusa biết, tên Kurosawa Jin này ở bên ngoài sẽ sống qua loa như vậy. Rõ ràng là ở nhà sống như một nàng công chúa, ăn uống tiêu tiểu mọi thứ đều phải là tốt nhất.

Nhìn thấy cô nhe răng sữa như một con thú con đang tức giận, Kurosawa Jin chợt mất đi hứng thú nổ súng, cho dù cô vừa mới nói ra mấy từ khó nghe như "tên ông chủ chết tiệt".

Cô luôn có thể khiến hắn tắt hoả chỉ bằng một câu nói.

“Hút thuốc ít đi, một gói là quá nhiều, anh còn đang bị thương đấy.” Kurosawa Nyusa chân thành khuyên nhủ, cảm thấy chính mình không phải là vợ của tiên sinh Kurosawa mà là mẹ của hắn thì có.

"Còn lại ba điếu." Kurosawa Jin khó được giải thích. Ý là còn chưa hút hết một bao.

Kurosawa Nyusa: "... Có khác gì sao?”

Kurosawa Jin nhướng mày: "Em đang chất vấn tôi à?"

Kurosawa nghẹn lời, thông minh dừng lại câu chuyện này và chuyển sang chủ đề tiếp theo: "Ở đây không thể gọi cơm hộp, hay là em mang cơm cho anh nhé?"

Kurosawa Jin: "... Em quả thực là một cô gái chu đáo đấy."

"Nào có nào có, đã không còn là cô gái nữa rồi." Kurosawa Nyusa cười ngượng ngùng.

Kurosawa Jin: "..." Vào lúc cô cầu hôn hắn thì hắn lẽ ra phải biết người phụ nữ này là một kẻ điên mới đúng.

"Bây giờ chúng ta đã gặp nhau rồi, em định khi nào thì về nhà?" Kurosawa Jin hỏi.

Kurosawa Nyusa cười thần bí: "Sớm thôi."

Cô sẽ về nhà khi mọi chuyện đều kết thúc, sớm thôi.

Lo lắng tiên sinh Kurosawa sẽ tiếp tục hỏi, Kurosawa Nyusa nhanh chóng chỉ vào túi quả hạnh dưới đất để khoe với hắn: "Nhìn xem, em đã chọn từng quả một, chúng đều là hàng chất lượng cao đấy."

Kurosawa Jin có một loại dự cảm không lành, giây tiếp theo liền nghe được Kurosawa Nyusa nói: "Lúc trước thất bại đều là bởi vì có quá ít kinh nghiệm, nhưng lần này nhất định sẽ thành công. Giấm hạnh, rượu hạnh, mứt hạnh, anh thích cái nào hơn? Em sẽ làm nhiều chút.”

Dự cảm không lành đã thành sự thật!

Kurosawa Jin đành phải cảnh cáo vợ lần nữa: "Không được làm. Anh không muốn nhận hàng loạt tin nhắn đoạt mạng của em vào lúc nửa đêm nữa đâu."

"Anh tưởng rằng em muốn gửi tin nhắn à? Gọi điện thoại không phải là tốt hơn à... Được rồi, được rồi, nếu lần này lại thất bại em nhất định sẽ không nói với anh mà sẽ bí mật giải quyết nó." Kurosawa Nyusa giơ bốn ngón tay lên trời và thề.

Lúc này khuôn mặt của Kurosawa Jin mới trông khá hơn chút.

"Anh thích uống rượu vậy em làm nhiều rượu hạnh chút nhé? Em thấy trong nhà có rất nhiều rượu gin, em có thể lấy nó để ngâm rượu hạnh được không? Hay là phải dùng rượu trắng mới được?" Kurosawa Nyusa hỏi ba câu liên tiếp.

Kurosawa Jin vừa cảm thấy nhẹ nhõm lại trở nên căng thẳng, hắn lại phải cảnh cáo người vợ không đáng tin cậy của mình thêm một lần nữa: "Em không được chạm vào rượu của anh, chúng đều là trân phẩm đấy."

"Đồ keo kiệt!" Kurosawa Nyusa trừng mắt, tức giận nói: "Đàn ông quả thực đều là đồ tồi."

Chính mình gọi là Gin nên rất là yêu quý rượu gin, chẳng lẽ vợ thì không cần yêu quý à?

Kurosawa Jin: "..." Đã đến lúc súng của hắn cần phải xuất hiện.

……

"Nghe nói tiên sinh Kurosawa là một anh chàng đẹp trai, cao 1m85 và có cơ bụng sáu múi tuyệt đẹp. Phu nhân Kurosawa rất thích anh ấy." Vẫn đang nghe lén Bourbon bên kia lại nghe thấy những lời này, đúng lúc áp cơn giận sắp bùng của Kurosawa Jin xuống.

"Phu nhân Kurosawa chưa từng giấu giếm việc mình đã kết hôn. Khi người ta gọi cô ấy là cô Kurosawa thì cô ấy sẽ không vui và sửa đúng xưng hô cho người đó. Rõ ràng là cô ấy rất yêu chồng. Người như vậy sao có thể đi trộm đồ lót của một người đàn ông khác được chứ?"

Thôi.

Kurosawa Jin hít một hơi thật sâu, giọng nói lạnh lùng theo bản năng dịu xuống chút: "Hái quả hạnh xong thì hãy về nhà đi. Không được ở lại, cũng không được qua đêm ở đây."

Kurosawa Nyusa rõ ràng cảm nhận được Gin đang tức giận, cũng đã sẵn sàng thỏa hiệp và xin lỗi khi hắn tức giận, nhưng cô không ngờ rằng hắn sẽ nói chuyện với cô bằng giọng điệu bất lực và có phần dung túng như vậy.

Đây là bị người khác xuyên vào à?

"Được rồi, nhanh biến khỏi đây đi." Gin vẫy vẫy tay với Kurosawa Nyusa, quay người rời đi.

Bóng dáng màu đen, mái tóc dài màu trắng, bước đi rất là ngạo mạn, Kurosawa Nyusa nhàn nhã nhìn hắn rời đi.

Ánh mắt của cô quá mức nóng bỏng, Kurosawa Jin nhạy cảm bị cô nhìn đến mức sau lưng nóng bừng, hắn bất đắc dĩ quay đầu lại, đôi mắt xanh lục bắt nhìn thẳng vào đôi mắt dị đồng sáng lấp lánh đó.

"Chúng ta lại phải chia tay. Anh bận như vậy, lần sau gặp lại có lẽ là một hai tháng sau. Anh không định nói gì đó sao?" Kurosawa Nyusa giả vờ ra vẻ đáng thương.

Kurosawa Jin do dự một chút, thở dài nói: "Sau này nếu gặp anh ở ngoài đường thì hãy giả vờ như không biết anh. Cứ làm giống như vừa rồi là được."

Kurosawa Nyusa giật mình, đây có phải là tiên sinh Kurosawa của cô không vậy?

Dịu dàng thế sao?

Vodka từ xa nhìn Gin hai tay đút túi chậm rãi đi đến, nhanh chóng xuống xe mở cửa cho hắn.

Đến khi Gin ngồi xuống ghế sau, Vodka mới ngồi vào ghế lái và hỏi: "Đại ca đã giải quyết xong rồi à?"

Gin lười biếng liếc nhìn Vodka một cái, nhàn nhạt nói: "Khách du lịch."

"Ồ!" Vodka đã hiểu.

Khách du lịch bình thường thì sẽ không ra tay xử lý vì để tránh thu hút sự chú ý.

Không hổ là đại ca, suy nghĩ rất là chu đáo.