Giếng Cạn

4.67/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thể loại: Tình hữu độc chung, nhân duyên tình cờ gặp gỡ, xuyên qua thời không, chủ công, ngôi thứ nhất, hiện đại đô thị, vi hồi hộp, đoản văn, HE Độ dài: 91 chương Edit: Sói Từ giếng bò ra chưa chắc l …
Xem Thêm

Chương 23
[72.]

Thời

điểm

tiếng

chuông mười hai giờ

gõ vang,

tôi lui về

sau

một bước dụi dụi mắt, vậy

mà phát hiện thân thể Lương Dã đang dần

trở

nên trong

suốt.

Sinh

thời

lần đầu tiên trải qua loại hiện tượng vượt quá tự

nhiên

này,

tôi

sợ đến gần

như

đứng

không

vững

gót

chân,

muốn

tiến

lên

ôm lấy cậu, rồi

lại

phát

hiện

dù mình sờ

thế

nào cũng không

sờ được thân thể cậu.

Qua hồi lâu cũng chỉ

có thể nhìn bóng dáng càng lúc càng mơ

hồ của cậu

gượng cười: “Tinh Tinh à, cậu

cũng

đừng… đùa giỡn kiểu này a...”

“Tớ không đùa,

Giang Sâm.”

Lương Dã

nhàn

nhạt

nói,

vươn

tay

ra dường

như

muốn xoa

mặt

tôi,

năm

ngón

tay

lại xuyên

thấu qua,

giọng

nói

cũng bắt đầu

trở

nên

hư vô

mờ ảo:

“Tớ ở

thế giới

bên kia,

chết vào sinh nhật

hai mươi

tuổi

hôm nay,

mà lời ước sinh nhật

tớ ước nguyện lúc đó là,

hy vọng lúc sống có

thể gặp cậu một lần,

chân chính chạm vào

thực

thể,

mà không phải vĩnh viễn chỉ có

thể cách một miệng giếng đứng ở

bên ngoài quan sát nhân sinh của cậu.”

Bóng dáng

cậu đã

càng

lúc

càng



hồ,

ngũ quan

cũng

chỉ

còn

lại

nụ

cười

nhợt

nhạt

mà bất đắc dĩ: “Mà

hiện

tại,

lời ước

thực

hiện,

tớ

cũng



thể không



tiếc

nuối

rời

thế giới

này đi về phía

tử vong.”



Tôi run rẩy vươn tay

về phía cậu, lại chỉ nhận được một

giọt

nước

mắt

vỡ tan thành nhiều cánh.

“Nói

thật,

Giang Sâm

bảo

bối,

nếu như kiếp sau còn có

thể gặp cậu…”

Lời

còn

chưa dứt,

tôi

trơ

mắt

nhìn bóng dáng

nửa

trong suốt

trước

mắt

tỏa

ra

một vòng sáng

nhợt

nhạt,

hoàn

toàn biến

mất

trong gió đêm

lạnh

lẽo.

Màn pháo

hoa

lãng

mạn

của

cặp

tình

nhân

trẻ đã sớm kết

thúc,

những

người vây xem ở

trung

tâm quảng

trường dần

tản đi,

chỉ

còn

lại

một

mình

tôi

ngây

người ở

chỗ

cũ.

[73.]





“Tinh Tinh?!”

Không biết qua bao

lâu,

tôi

rốt

cuộc phục

hồi

tinh

thần,

theo bản

năng



hoảng

loạn



ra

tiếng.

Đương

nhiên không

nghe được bất kỳ

lời đáp

lại.

Tôi đứng

tại

chỗ

nhìn xung quanh,

khóe

mắt

nhạy bén



thu được

hai

nữ sinh

cấp ba

trước đó không

lâu vẫn

còn

chụp ảnh

hai

người

chúng

tôi,

vội vàng

tiến

lên

ngăn

cản đường đi

của

hai

người.

“A,

xin

hỏi

hai cô có nhìn

thấy người vừa rồi đi cùng với

tôi ở chỗ nào không?”

Lúc

hai

nữ sinh

cấp ba bị

ngăn

lại

thì giật

mình,



chút

chột dạ



nắm

chặt di động

của

mình,

nghe vậy

liền

hai

mặt

nhìn

nhau,

hoang

mang

nhìn về phía

tôi:

“Vừa rồi anh vẫn luôn một mình a…”

Tôi nghe vậy cứng lại, trực giác cho răng hai

người bọn

họ đang nói dối, cũng bất chấp hành động của

mình

có mạo phạm hay không, trực tiếp giựt lấy di

động

của

một nữ sinh, mở

album bắt

đầu

tìm.

Nữ sinh a

một tiếng,

người còn

lại

thì đỏ mặt, cũng không ngăn tôi lại. Tôi

nhìn

trong album có

không ít

ảnh hiển nhiên

là chụp lén, các loại tư

thế ngẩng

đầu nhìn pháo hoa, hơi nghiêng

đầu

thâm

tình

như đang nhìn chăm chú vào cái

gì đó của

tôi,

nhưng trên mỗi

tấm

hình

chỉ có một

người, bên cạnh không có

bất

kỳ bóng hình quen thuộc nào.

——Sao

lại

có thể như

vậy?

Lương Dã

cứ

như vậy bỗng

nhiên biến

mất ở quảng

trường đêm khuya

rộn

ràng

nhốn

nháo

này,

mang đi

tất

cả ký ức

của

mọi

người



liên quan đến

cậu,

thậm

chí

còn

mang đi

chứng

cứ

chứng

minh

cậu

từng

tồn

tại ở

chỗ

này.

Nữ sinh cấp ba thấy

tôi cầm di

động

của

cô tâm thần hoảng hốt, nhịn không được nói nhỏ: “Thật xin lỗi ca

ca, không

phải

em cố

ý muốn chụp anh, là, ừm,

là gia hỏa này

một

hai phải bắt em

chụp! Muốn báo

nguy

cũng

phải

báo

bạn ấy trước a!”

Nữ sinh kia buồn bực

la lên: “Này này, loại chị em

làm

bằng

nhựa*

như

cậu!

Như thế nào sự

việc

vừa bại lộ

liền

ném

hết cho tớ, đã

nói có phúc cùng hưởng có

họa

cùng

cậu chịu!”

(*塑料做的姐妹 lục đυ.c giữa hai nữ sinh,lá mặt lá trái mặt mũi xã giao, đặc biệt giả dối k

thật lòng.)



Hồi

lâu,

tôi

run

rẩy gục đầu xuống,

trả di động

lại

cho

cô bé

trước

mắt,

nói: “Thật xin

lỗi,



lẽ

chỉ



tôi

nhớ

lầm…

nhớ

lầm…”

Thất

hồn lạc phách rời đi, phía sau

truyền đến tiếng lẩm bẩm:

“Thật đáng

tiếc,

lớn lên đẹp

trai như vậy,

như

thế nào cố

tình đầu óc có chút không

tốt lắm…”

[74.]

Lương Dã

thật sự biến

mất

rồi.

Tôi trở lại căn

phòng thuê của

mình, trong khoảnh

khắc

chìa

khóa

mở ra

ổ khóa, lại rõ

ràng

ý thức được sự

thật

này.

Nhà vẫn là

nhà

kia,

rồi lại không phải cảnh tượng

trong

trí

nhớ của tôi. Quần áo

vốn

dĩ được Lương Dã phơi ngoài ban công sau

khi

tắm xong,

lúc này lại đang nhét lung tung ở trong

sọt đựng đồ ở đầu giường

giống

như

bình thường, bếp trong phòng bếp không có dấu

vết

từng

nấu nướng,

trong bồn

rửa

chất

đầy ly mì tôm lớn lớn bé

bé, không

có nguyên

liệu

cùng

đồ làm bếp

chúng tôi

cùng

nhau

mua,

hết

thảy

vẫn là cảnh tượng khi tôi

còn

độc thân lúc trước.

Tôi đi đến

phòng tắm

cởi

áo của mình, lưng cùng ngực không có bất

kỳ dấu vết mà

Lương

Dã để lại

trong cơn

kích

tình, ngay cả

dư vị

sau

trận

làʍ t̠ìиɦ đều tiêu tán không còn bóng dáng tăm

hơi,

dường như

đang

cười

nhạo

tôi

đây vẫn như cũ

không

muốn

tiếp

nhận

sự thật này.

Chẳng

lẽ

cậu

thật sự

chỉ



một giấc

mộng,

là do

tôi độc

thân quá

nhiều

năm

rồi,



chính

mình xây

nên

một giả

tưởng

tốt đẹp ở

trong

tiềm

thức?

Ngoại

trừ

giới

tính

không

quá

phù hợp với ảo

tưởng

của

tôi,

cậu gần như có

thể được xưng là hoàn mỹ,

lý do này

cũng

miễn

cưỡng có

thể làm lời giải thích tạm thời. Tôi ngã

xuống giường ôm đầu

có chút đau đớn, dường như nhớ tới

cái

gì đột nhiên bật dậy, lấy

di động ra mở

Baidu

tìm

kiếm

hai chữ Lương Dã.

Sau khi loại trừ một

số người

trùng

tên

trùng

họ,

từ đầu đến

cuối

tôi

không

tra

được

một Lương

Dã nào có

nghề

nghiệp là

ca sĩ

thần

tượng.

Kiên

nhẫn đổi

mới

từng

trang

một,

trong

lúc giật

mình

tôi dường

như đã

tìm được bách khoa Baidu

của

cậu:

Lương Dã (Timothy Liang),

sinh

ra ở Los Angeles Mỹ

ngày 24

tháng 8

năm 1998,



nam

ca sĩ,

diễn viên điện ảnh

nổi

tiếng

của Trung Quốc,

thành viên

của

nhóm

nhạc

nam BlackHawks

Nhưng

chỉ

trong

thời

gian

một

cái chớp mắt, trang

tôi đang xem đột nhiên biến thành một chuỗi loạn mã không có

ý nghĩa,

không

ngừng lập

lòe

ở trên màn

hình

nhỏ

hẹp,

ngay

sau đó đập

vào

mắt chính

là 404 Not

Found.

Tôi ngồi im suy

tư trong

chốc

lát,

sau đó bắt

đầu

tìm nhóm BlackHawks

trên

Baidu.

Tìm ra năm

thành viên của

nhóm

cũng

không có

tên của Lương Dã, thay vào đó

chính

là một cái tên

gọi

là Tống Triết Nhiên,

năm

sinh

cùng

ngày

cùng

tháng

cùng

năm

với Lương

Dã.

Trước

kia

khi nói chuyện

phiếm

từng

nghe

Lương Dã

đề cập tới, lúc

cậu

ra mắt là

tham

gia tiết mục tuyển chọn Hit It

Up,

chỉ có năm

người đứng đầu

mới

có thể tạo

thành nhóm BlackHawks, mà bởi

vì cậu tạm thời quyết định thi tuyển, Tống Triết

Nhiên

vốn

có hy

vọng

ra mắt chỉ phải đứng ở vị trí

thứ

sáu mà không thể ký

hợp đồng với TK

xã,

sau đó Lương Dã

cảm

thấy

có chút có

lỗi

với cậu ta, không chỉ dựa

vào

các mối quan hệ

của

mình

đề cử

cậu

ta đến một

công

ty quản lý khác, bình thường

cũng

rất chiếu

cố tài nguyên của cậu ta,

quan

hệ hai người tuy rằng không tốt, nhưng

ở trong mắt người hâm mộ

của đối phương

lại có chút vi

diệu.

Thì ra ở trong

thế giới của mình, bởi vì

không có

Lương

Dã thi tuyển,

Tống

Triết

Nhiên thuận lợi giành được vị

trí

thứ năm, ra mắt

trở

thành

một

thành

viên

trong nhóm BlackHawks

Đúng

lúc

này,

âm

thanh

nhắc

nhở

của Weibo bỗng

nhiên vang

lên,

tôi

cúi đầu

nhìn,



thanh

trạng

thái



một

hàng

chữ sáng

chói ——

[ Hot ][ Trang đầu ] Tống Triết Nhiên sinh nhật gặp chuyện.

Bình Luận (1)

  1. user
    Hàn Nguyệt (2 tháng trước) Trả Lời

    Hay

Thêm Bình Luận