“Thôi đi, người hâm mộ của anh có ngàn ngàn vạn vạn, sao anh lại quen được cô ấy?”
Chung quanh người cũng sôi nổi lấy kinh ngạc ánh mắt nhìn chằm chằm Đinh Miên, xem đến cô phi thường không được tự nhiên.
Hứa Duyên Chu hiển nhiên đối người khác trêu chọc không để ý lắm, anh quay đầu, nhẹ giọng nói với Đinh Miên: “Lần trước chưa kịp nói lời cảm ơn với cô, cảm ơi cô.”
Hai người ngồi rất gần, gần đến mức cô có thể ngửi được mùi rượu phát ra trên người anh.
Đinh Miên thuộc về một ly đảo cái loại này người, cho nên ngày thường không uống rượu, cũng không thích người cả người mùi rượu.
Nhưng mùi rượu ở trên người Hứa Duyên Chu, lại không phải chán ghét như vậy, nam nhân này tựa hồ sinh ra đã có sẵn có dụ hoặc trí mạng, nhất chiêu nhất thức đều có phong cách riêng của mình.
Đinh Miên cảm thấy cô thậm chí có chút hơi say.
Cô không uống rượu, vươn tay cho đổ cho mình một cốc nước.
“Vừa mới chỉ là tiểu nhạc đệm, chúng ta tiếp tục thôi.” Một cái mày kiếm mắt sáng tuổi trẻ nam tử mở miệng, vừa nói vừa cầm lấy trên bàn chai bia tử, lại bắt đầu chuyển.
Đinh Miên ngồi câu nệ, nhấp từng ngụm nước đá nhỏ, ý đồ định thần.
Không biết xui xẻo thế nào, lúc này chai bia chuyển sang hướng cô, dừng lại.
Đinh Miên khó hiểu nhìn cái chai không mang ý tốt kia, còn đang khó xử, đã bị một chị trang điểm đậm kéo ra giữa phòng.
“Vị tiểu fans này, cô chọn nói thật hay thách nào?”
Đinh Miên suy nghĩ một chớp mắt, nói: “Thách.”
Trong lòng cô lại yên lặng cười nhạo độ quê của đám người chơi trò chơi này.
Trò thật hay thách này cô đã từng chơi với bạn lúc học cấp ba. Lúc ấy lần nào cô cũng chọn thử thách, dù sao không phải đi phòng bên cạnh uống một chén rượu thì cũng là hít đất mười lần, cô cũng ít không được miếng thịt nào.
Quả nhiên cô đã xem nhẹ người trưởng thành chơi trò chơi trọng điểm.
Anh chàng tuổi trẻ kia nhìn cô với ánh mắt không có ý tốt, nói: “Cô không phải là fan của hứa nam thần sao, tôi đề nghị, cô để hứa nam thần nằm trên sô pha, cô chống tay bên trên, kiên trì năm giây, như thế nào?”
Cả phòng ầm ĩ một trận, sôi nổi vì chủ ý này trầm trồ khen ngợi.
Đinh Miên có chút xấu hổ, nói thật hay thử thách phiên bản người lớn, cởi mở hơn rất nhiều.
Thử thách này cô khẳng định không làm được, dù cô dám làm, Hứa Duyên Chu cũng sẽ không nguyện ý, nhưng lúc này bảo cô chịu phạt một chén rượu, cô xác định chắc chắn không về được nhà, làm không tốt còn sẽ bị người khác bán.
Nhân sinh lần đầu tiên gặp khó khăn ở KTV, cô khóc thầm trong lòng, cảm thấy trò chơi của người trưởng thành cô thật sự chơi không nổi.
Còn có thể làm sao bây giờ, chỉ có thể uống rượu.
Cô đổ một chén rượu, tay bởi vì có chút run, chén rượu còn bị đập lên mặt bàn.
Lúc giả vờ muốn uống, Hứa Duyên Chu vẫn luôn ở bên cạnh trầm mặc không tiếng động đã mở miệng: “Ly rượu này, tôi uống thay cô.”
Vừa dứt lời, anh đứng lên, vươn tay, tiếp nhận chén rượu trong tay Đinh Miên.
Ngón tay anh thon dài, ngón tay đυ.ng chạm độ ấm như một dòng điện, giật cho Đinh Miên toàn thân tê dại.
Hứa Duyên Chu nâng chén, uống một hơi cạn sạch.
Đinh Miên chỉ nhìn đến anh nâng chén khi đường cong lưu sướиɠ cằm giác, cùng với hơi hơi rung động hầu kết.
Đang ngồi đều sôi trào, lải nha lải nhải mà ồn ào: “Hứa nam thần anh hùng cứu mỹ nhân a! Được được, quá soái.”
“Hứa nam thần đối xử với fans cũng thật tốt, quả nhiên là thiếu nữ sát thủ.”
“Không nhất định chứ, ông xem vị tiểu fans này lớn lên thật đáng yêu.”
Ngôn ngữ càng ngày càng khinh suất, Hứa Duyên Chu mạnh mẽ đặt chén rượu ở trên mặt bàn, một thanh âm thanh thúy vang lên làm mọi người an tĩnh trong chớp mắt.
“Chu Tinh Vực, đừng để cô ấy chơi.” Anh nói với cái người nảy lòng tham kia, trong giọng nói chậm rãi có ý khong cho kháng cự.
Chu Tinh Vực gật gật đầu: “Tiệc của anh, anh định đoạt.”
Lúc này, Phùng Hạo Thần ôm Giang Tiểu Mạt vào phòng, Giang Tiểu Mạt vẻ mặt từ làm mình làm mẩy đã sớm hóa thành nụ cười thẹn thùng.
Phùng Hạo Thần giới thiệu với mọi người: “Đây là bạn gái tôi, Tiểu Mạt, mọi người làm quen một chút.”
Giang Tiểu Mạt hơi cúi đầu, đầy mặt đỏ bừng, ngượng ngùng gật đầu.
Cô vừa nhấc mắt, thấy ngồi ở tận cùng bên trong Hứa Duyên Chu, vừa định kêu lên thế giới này cũng quá nhỏ, đảo mắt liền thấy được ngồi bên cạnh ở Hứa Duyên Chu, đang giận dữ nhìn cô Đinh Miên.
Cô sửng sốt một chút. Hai người này sao lại ngồi một chỗ với nhau rồi?
Phùng Hạo Thần cũng thấy Đinh Miên, có chút kinh ngạc nói: “Ơ, chúng tôi còn tưởng rằng em đã về khách sạn rồi, sao em lại ở đây?”
Chu Tinh Vực câu vai Phùng Hạo Thần: “Vị này chính là tiểu fans của hứa nam thần, cậu quản nhiều như vậy làm gì, mọi người chơi với nhau, vui vẻ là chủ.”
Giang Tiểu Mạt bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu, cô híp mắt liếc nhìn Đinh Miên một cái.
Đinh Miên từ ánh mắt này liền minh bạch cô ấy nhất định đã hiểu lầm cô, cho rằng cô thấy thần tượng không quan tâm mà xông lên trước, mặt mũi rụt rè đều từ bỏ.
Hừ, cô là loại người không cốt khí như vậy sao.
Hai người vào ngồi xong, cả phòng lại trầm mê chơi xúc xắc thân thiện không khí.
Phùng Hạo Thần ôm Giang Tiểu Mạt ngồi ở cửa, hoàn toàn làm lơ Đinh Miên bóng đèn này.
Đinh Miên nghĩ nghĩ, xoay người sang chỗ khác, trịnh trọng nói cảm ơn với Hứa Duyên Chu: “Vừa rồi cảm ơn anh.”
Hứa Duyên Chu sườn mặt cũng rất đẹp, dưới ánh đèn ái muội của KTV, hình dáng khuôn mặt càng hiện nhu hòa.
Anh mở miệng, có chứa chút bất cần đời ý vị: “Không phải tự nhiên giúp cô, không bằng cô hát một bài hát cho tôi nghe?”