Chương 25

Ngã Duy Tư khi còn sống là một người làm vô cùng bình thường trong trang viên của lão Bá tước.

Và khi đó, cậu cũng không gọi là Ngã Duy Tư.

Tên của cậu là Y Lai.

Công việc của Y Lai là chăm sóc vườn hoa. Dáng người cậu tuy yếu ớt gầy đét nhưng lại rất chăm chỉ làm việc. Hoa cỏ trong vườn cũng nhờ có cậu chú tâm chiếu cố mà càng ngày càng trở nên tươi tốt.

Ngày lại qua ngày, Y Lai đều cùng hoa cỏ làm bạn. Cậu hoàn toàn không cảm thấy nhàm chán mà còn vô cùng yêu thích công việc này.

Nhưng mà, loại cuộc sống yên tĩnh này lại không kéo dài được mãi mãi.

Cậu làm dơ tranh của cháu lão Bá tước.

Khi đó, họa sĩ tuổi còn nhỏ đã cho thấy thiên phú kinh người tại phương diện hội họa.

Họa sĩ tới nhà lão Bá tước chơi, hắn thấy vườn hoa cảnh sắc xinh đẹp liền không một tiếng động bắt đầu vẽ tranh.

Lúc này Y Lai lại đang tưới nước cho vườn, không để ý liền làm văng nước vào tranh họa sĩ đang vẽ.

Bi kịch đơn giản như vậy liền xảy ra.

Họa sĩ lớn tiếng la hét, đem đám người lão Bá tước đưa tới.

Y Lai nơm nớp lo sợ quỳ rạp xuống đất, miệng liên tục nói lời xin lỗi nhưng thậm chí còn không được họa sĩ để vào trong mắt.

Đến khi lão Bá tước vội vàng chạy tới, tên họa sĩ liền chỉ vào giọt nước nho nhỏ trên tranh mà khóc thét lên: " Hắn làm dơ tranh của ta! Hắn làm dơ tranh của ta! Ta muốn gϊếŧ hắn, gϊếŧ hắn!"

Đầu óc Y Lai nghe tới đó liền trở nên trống rỗng, ngoại trừ ra sức dập đầu xin lỗi thì chẳng biết làm gì hơn nữa.

Đối với lão Bá tước, người làm chẳng qua chỉ là rác rưởi bên đường, không có người này thì còn người khác. Lão nhìn cháu mình khóc đến thương tâm, lão một bên dỗ dành cháu một bên lại hướng quản gia ra dấu.

Quản gia đầu tiên là cả kinh, sau liền lấy lại bình tĩnh, gật đầu.

Hắn đem Y Lai kéo vào nhà kho, mặc kệ cậu khóc lóc phản kháng thế nào cũng chỉ dùng gương mặt lạnh lùng đáp trả, dùng sợi dây thừng cũ kĩ đem Y Lai siết chết.

Tới khi Y Lai nằm im trên đất, động tác gã quản gia đều không ngừng chút nào. Gã gọi người phu xe tới, đem thi thể Y Lai giao cho hắn xử lí.

Người phu xe nịnh nọt đáp ứng, dứt khoát đem thi thể Y Lai bỏ vào trong bao bố, thừa dịp thời điểm đêm khuya vắng người liền đánh xe ngựa tới bãi cỏ ở rừng cây bên kia, tùy tiện ném xác Y Lai vào một gốc cây.

Y Lai chỉ đơn giản như vậy liền chết đi.

Nhưng có lẽ vì không cam lòng, linh hồn cậu vẫn cứ quanh quẩn bên trong trang viên.

Cậu muốn báo thù!

Cậu muốn trả thù những người đã cướp đi mạng sống của cậu!

Mang trong mình nỗi oán hận to lớn đến nỗi không thể siêu thoát, trong lúc vô tình cậu lại đυ.ng phải đôi giày da đỏ đang bị phong ấn.

Bọn họ liền trao đổi điều kiện với nhau.

Giày da đỏ giúp Y Lai trả thù, đổi lại Y Lai giúp giày da đỏ giải phong ấn.

Vì vậy, Y Lai chết đi, Ngã Duy Tư sống lại.

.

.

.

Màu đỏ che phủ bầu trời từ từ biến mất, trăng tròn màu bạc lại một lần nữa chiếm trọn bầu trời đêm.

Ngã Duy Tư rời khỏi trang viên.

Cậu mặc bộ âu phục đẹp đẽ, dưới chân vẫn là đôi giày da đỏ diễm lệ kia.

Tuy nhiên trái ngược với vẻ mặt vui vẻ của Ngã Duy Tư, ở phía sau lại là ngọn lửa hừng hực đem trang viên bao lại. Trận hỏa hoạn như muốn đem bóng tối xé toạt, bầu trời đêm cũng bị đốt thành màu đỏ thẫm.

Ngã Duy Tư xách hai rương đồ trên tay, mang trên mặt nụ cười hạnh phúc, không quay đầu lại mà tiếp tục tiến về phía trước.

(END :vvv)