Chương 22

Màn đêm dần buông xuống.

Họa sĩ ôm tâm tình thấp thỏm đẩy cửa phòng Ngã Duy Tư.

Cảnh tượng bên trong thật sự không làm hắn thất vọng.

Ngã Duy Tư mặc áo ngủ bằng tơ lụa đứng trước của sổ, thấy họa sĩ đi vào liền để ly rượu trong tay xuống, mặt tươi cười nghênh đón.

"Đã tới rồi, vậy thì chúng ta bắt đầu luôn đi."

"Được."

Họa sĩ nhanh chóng lấy bản vẽ, tay cầm cọ ngồi ngay ngắn trên ghế.

Ngã Duy Tư hướng hắn cười một tiếng, vừa đi vừa cởϊ áσ ngủ trên người.

Áo ngủ bằng tơ lụa mịn màng không một tiếng động trượt từ da thịt bóng loáng rơi xuống mặt thảm.

Ngã Duy Tư khỏa thân nhẹ nhàng thả mình nằm nghiêng trên ghế. Màu đỏ của ghế salon như vô tình mà lại như cố ý khắc họa rõ ràng thân hình mềm mại không xương của cậu.

"Ngài họa sĩ vĩ đại, hãy vì ta mà vẽ bức họa."

Theo từng lời nói phát ra, đầu lưỡi màu đỏ như ẩn như hiện dưới làn môi mềm.

Cảm giác miệng đắng lưỡi khô trong nháy mắt tấn công tới. Họa sĩ khẩn trương di chuyển hầu kết, chân thành nói: "Đó là niềm vinh hạnh của ta."

Nói xong liền nhấc bút bắt đầu vẽ.

Ngã Duy Tư giữ nguyên tư thế câu người, da thịt sáng bóng trắng noãn cùng với nhũ hoa hồng phớt, thân thể so với những bức tượng điêu khắc lạnh lẽo kia càng thêm phần hoàn mỹ.

Ánh mắt người họa sĩ trở nên nóng bỏng, không ngừng di chuyển trên người Ngã Duy Tư, mồ hôi trên chóp mũi phóng theo tầm mắt mà dần dần trở nên dày đặc.

"Này chàng họa sĩ của ta, có phải ngươi hơi mệt không?"

Nhìn từng giọt mồ hôi như hạt châu ngày càng nhiều trên mặt họa sĩ, Ngã Duy Tư quan tâm đi tới.

"Ta, ta không có sao." Họa sĩ vội vàng dùng tay qua loa lau đi mồ hôi trên mặt.

Ngã Duy Tư tựa như không biết tâm tình phức tạp của người nam nhân, tiếp tục tiến lại gần, cúi đầu nhìn tranh: "A? Nơi này có phải hay không còn chưa đủ diễm lệ?"

Cậu chỉ ngay chỗ nhũ hoa trước ngực của bản thân trong tranh. Tiếp lại xoay đầu nhìn họa sĩ, vô tội hỏi: "Hay ngươi đem chỗ này của ta điểm thêm chút màu sắc nữa đi?"

"Cái này..." Họa sĩ nghe lời ám chỉ của Ngã Duy Tư, ánh mắt liền rơi vào trước ngực cậu.

Nhìn hai viên anh đào vừa tròn vừa lớn kia, thật làm người ta không kiềm chế nổi.

Hắn nuốt ngụm nước miếng: "Có lẽ... màu sắc đậm hơn chút nữa thì chắc sẽ đẹp hơn."

"Như vậy..." Ngã Duy Tư ý vị sâu xa ngâm nga, nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay của họa sĩ trẻ rồi đưa chúng đặt lên ngực mình, quyến rũ nói: "Như vậy, mời ngài họa sĩ dùng cọ của ngài điểm đầu ngực của ta thêm chút màu sắc đi."