Tiếng nhạc không dứt bên tai, không biết đã ồn ào bao lâu rồi, Ngôn Lạc ở bữa tụ họp đến cuối cùng, đợi cho mọi người về hết.
Tống Nguyên gọi nhân viên đến đỡ anh, muốn đưa anh trở về phòng, anh lại giơ tay đẩy người đi tới ra, không quan tâm gì mà cười: “Đừng động vào tôi, tôi không uống nhiều.”
Đợi khi đi ra khỏi đại sảnh, nụ cười trên mặt anh biến mất, hơi say làm hai tròng mắt anh tối đến mức như hòa cùng bóng đêm.
Ngôn Lạc đi vào phòng, tùy tay kéo cúc áo sơ mi ra, ồn ào náo động qua đi để lại yên tĩnh làm người không khoẻ, anh đè đè huyệt Thái Dương, lấy điện thoại ra, xem tin nhắn chưa đọc.
Lam Tâm đã gọi cho anh lúc ba giờ trước, sau đó lại nhắn một tin WeChat lúc một giờ trước.
Anh nhìn thời gian, đã sắp rạng sáng, tùy tay out khỏi giao diện tin nhắn.
Tầm mắt hướng về phía ghi chú Thịnh Vọng Thư để lại lúc trước, anh nhìn chằm chằm tin nhắn cuối cùng của hai người một lát, khóa màn hình, ném điện thoại lên giường.
Hôm sau Ngôn Lạc tỉnh ngủ mới trả lời WeChat của Lam Tâm.
Ngôn Lạc: [ Làm sao vậy? ]
Lam Tâm: [ Không có gì, muốn nói về chuyện trên hợp đồng một chút, hôm nay anh có thời gian không? ]
Ngôn Lạc: [ Đang ở bên ngoài, ngày mai tới công ty nói đi. ]
Lam Tâm: [ Được. ]
Thịnh Vọng Thư mới sáng sớm đã ngồi trên xe Hứa Niệm Tịch trở về, Cố Từ Niên cũng bởi vì thông báo mà trở về thành phố A. Ngôn Lạc tắm rửa xong, nhìn thấy hai cuộc gọi nhỡ, một cuộc đến từ ba Ngôn Diệc Hoằng, một cuộc khác đến từ anh trai Ngôn Dự.
Anh sấy tóc, gọi lại cho Ngôn Dự.
Ngôn Dự hỏi: “Ba gọi điện thoại cho em mà sao không bắt máy?”
Ngôn Lạc thuận miệng nói: “Không nghe thấy.”
Ngôn Dự bật cười: “Hôm nay sinh nhật dì Dương, buổi tối có tiệc ở nhà, nhớ về ăn cơm.”
Một tay Ngôn Lạc giơ điện thoại, tay còn lại lấy dao cạo râu: “Buổi tối em đi xã giao, không về được.”
“Là không về được hay là không muốn về?”
Ngôn Lạc lạnh lùng trào phúng: “Có gì khác nhau sao?”
“A Lạc,” Ngôn Dự thở dài, đây là điềm báo chuẩn bị giảng đạo lý, Ngôn Lạc thuận tay bỏ điện thoại lên một bên giá để vật trang trí.
Nhưng anh ấy chỉ trầm mặc một giây, lại nói: “Vậy em nhớ gọi cho ba.”
Ngôn Lạc không chút để ý mà trả lời: “Đã biết.”
Ngôn Lạc ở lại làng du lịch không đi, lúc chạng vạng, đoàn người đến núi Gia Quận.
Đường lên núi Gia Quận có một đoạn đèo xoắn ốc mà những người đua xe rất thích, toàn bộ hành trình có bốn phát kẹp cong liền nhau và ba khúc cong gần 90 độ có thể nháy mắt làm adrenalin trong người lên đến đỉnh điểm, thậm chí làm hồn rời khỏi xác.
Lỡ xui xẻo một chút, linh hồn có thể sẽ cùng thân thể bay lên không, gặp lại nơi thiên đường.
Câu lạc bộ Ngôn Lạc đầu tư nằm ở núi Gia Quận.
Cuối mùa thu trên núi tiêu điều hiu quạnh, sau khi hoàng hôn buông xuống, cả ngọn núi như ẩn trong sương đen, đường núi điểm xuyết ánh đèn giống ngôi sao không rõ ràng trong màn đêm, mờ mờ ảo ảo.
Ngôn Lạc ngồi vào một chiếc Lamborghini màu bạc, đồng thời ở điểm xuất phát với Tống Nguyên, sau một tiếng nổ vang, Lamborghini giống một tia chớp màu bạc lấy thiên quân vạn mã bổ vào màn đêm, nháy mắt đi theo điện quang nổ vang rơi xuống một chỗ khác trên đường núi, vòng qua phát kẹp cong thứ nhất.
Tống Nguyên bị anh bỏ xa, thầm mắng một câu: “Đkm.”
Anh ta mãi mãi không học được loại đột phá không muốn sống này.
Chờ Tống Nguyên chạy đến điểm kết thúc, Lamborghini đã ngừng ở cuối con đường núi, xe còn chưa tắt lửa, nhưng Ngôn Lạc đã xuống xe, lấy mũ xuống bỏ trên nóc xe, anh dựa vào cửa xe hút thuốc.
Tàn thuốc màu đỏ tươi lập lòe giữa hai ngón tay anh, tư thái anh tản mạn bừa bãi, sương khói màu trắng làm mờ đi mặt mày anh.
Tống Nguyên xuống xe, cầm bộ đàm nói to: “9 phút 12 giây, đm, cậu phá kỷ lục của chính mình rồi, còn nhanh hơn mười giây so với lần trước.”
Thời gian nhanh nhất Tống Nguyên hoàn chỉnh đi hết đoạn đường này là chín phút 50 giây, anh ta cho rằng chín phút 22 giây đã là cực hạn, không nghĩ tới Ngôn Lạc còn phá kỷ lục của chính mình.
“Mẹ nó cậu không muốn sống nữa à?” Cả người Tống Nguyên còn đang chìm trong phấn khởi, mấy khúc cong mạo hiểm vừa mới đi qua giống như còn hiện lên trước mắt.
Ngôn Lạc phun điếu thuốc ra, ấn tắt mẩu thuốc lá, xương cằm lạnh thấu xương hơi giãn ra, bất cần đời nhìn anh ta cười nói: “Di chúc đã sớm viết xong, xem ông trời khi nào thu tôi đi.”
Tống Nguyên: “Má mày, đỉnh vcl.”
Cậu thiếu gia ngày thường quần tây áo sơ mi như một tên lưu manh giả danh tri thức vậy, một khi dính vào xe liền nổi điên.
—
Buổi chiều Thịnh Vọng Thư đến Nam Loan thăm ông cụ Thịnh, buổi tối ở tại nhà cũ.
Khi tắm rửa xong nằm trên giường lướt vòng bạn bè thì thấy video Ngôn Lạc đua xe.
Video do Tống Nguyên đăng lên, tổng cộng có hai đoạn, đường núi xoay quanh ngọn núi hùng vĩ, tiếng gầm rú của Lamborghini màu bạc điếc tai, bắn đi như một con báo đốm, một đường đâm vào sương mù trong bóng đêm, bay nhanh mà mạo hiểm qua một đám khúc cong.
Video được quay bằng Go pro, có hai góc nhìn, một là góc nhìn từ bên ngoài, một góc nhìn khác là bên trong xe.
Góc nhìn bên trong xe quả thực còn muốn mạo hiểm hơn so với người bên trong, Thịnh Vọng Thư xem đến phát kẹp cong thứ ba thì tắt video đi.
Tua đoạn video thứ hai tới cuối cùng, cô nhìn thấy đèn xe sáng ngời của Lamborghini, cùng với Ngôn Lạc mặc đồ đua xe màu đen, dựa vào bên cạnh xe hút thuốc.
Anh lãnh đạm rũ mắt, thấy không rõ biểu tình, bóng dáng cao lớn thon dài, mang theo khí thế người sống khó gần như sương mù bao quanh ngọn núi, lạnh thấu xương, khi quay đầu nhìn về phía màn ảnh, bên môi giương lên nụ cười bất cần đời.
“Di chúc đã sớm viết xong, xem ông trời khi nào thu tôi đi.”
Hết video.
Thịnh Vọng Thư chịu đựng xúc động muốn gọi điện thoại qua mắng anh một trận.
—
Danh sách WeChat của Thịnh Vọng Thư và khung chat của Ngôn Lạc vài ngày cũng không có động tĩnh, đến thứ năm, Ngôn Lạc làm như cái gì cũng chưa xảy ra gửi WeChat cho cô, hỏi cô cuối tuần có rảnh hay không, muốn cùng cô đến Nam Loan chào hỏi ông cụ Thịnh.
Thịnh Vọng Thư không trả lời, anh lại gọi điện thoại tới, cô liên tục không nhận ba cuộc điện thoại của anh, sau đó anh liền không gọi tới nữa.
Cô dùng hành động thực tế biểu đạt bất mãn đối với hành vi anh làm loạn với người không nên làm loạn, như là đang nói cho anh, cũng là nói cho chính mình, bọn họ là bạn, cũng chỉ là bạn.
Khi đang có một bên hạ quyết tâm muốn cắt đứt liên hệ, liền có thể từ kiểu xa cách với người không thân thành quan hệ không hề quen biết.
Nhưng mùi vị này cũng không dễ chịu, như là cai loại thuốc mình đang nghiện, cai nghiện cái gì đó, rõ ràng cái gì cũng không thay đổi, lại làm người ta hơi nôn nóng, buồn bã mất mát.
Đầu tháng mười hai, Thịnh Vọng Thư tham gia một hoạt động từ thiện của tạp chí nào đó, Lam Tâm cũng được mời đi.
Ngoài thảm đỏ có không ít fans, tiếng thét chói tai một đợt rồi lại một đợt vang lên, Thịnh Vọng Thư ngồi ở ghế khách quý yên tĩnh không hề gợn sóng, nhưng cũng chỉ nhàn nhã một lát, liền có nghệ sĩ nhà mình ký hợp đồng đến gần chào hỏi.
Hoạt động có tiết tấu chặt chẽ, chỗ ngồi của Thịnh Vọng Thư và Lam Tâm lại cách vài người, không có cơ hội chạm mặt, sau khi kết thúc bữa tiệc mới đυ.ng phải nhau.
Lam Tâm mặc cái váy lễ phục trễ vai màu đỏ, tóc đen được cuộn sóng lớn xoã tung, môi đỏ như lửa cháy, xinh đẹp tỏa sáng nhưng không giống ngày xưa. Thịnh Vọng Thư mặc lễ phục màu trắng phối ren mỏng, thiết kế ngắn gọn cao quý, làn váy có nếp uốn phức tạp, giống cánh hoa tầng tầng nở rộ.
“Tiểu Thư,” Lam Tâm thân mật khoác tay cô: “Đã lâu không gặp, đêm nay em thật xinh đẹp.”
Thịnh Vọng Thư cười nâng ly với cô ta: “Chị cũng thế.”
Hai người nhẹ nhàng chạm cốc, ly thủy tinh phát ra một thanh âm thanh thúy. Thịnh Vọng Thư uống xong một ngụm rượu vang đỏ đang muốn lấy cớ rời đi thì chủ biên tạp chí xã tha thiết đi lên.
“Thịnh Tiểu Thư, Tâm Tâm, đang định giới thiệu hai người với nhau, thì ra hai người đã sớm quen nhau. Cũng đúng, từ trường của xinh đẹp và xinh đẹp giống nhau, như thế nào cũng sẽ hấp dẫn lẫn nhau!” Chủ biên ân cần nâng ly: “Đêm nay cảm ơn các cô đã ủng hộ.”
“Quá lời rồi, là vinh hạnh của tôi.”
“Đúng vậy, khách khí rồi.”
Lam Tâm và Thịnh Vọng Thư lễ phép chạm cốc với cô ấy, chủ biên luôn ở trong vòng xoáy danh lợi, am hiểu các kiểu xã giao trong vòng nên thuận lợi mọi bề, sau khi nói chuyện với hai người vài câu, mắt cô ấy bỗng nhiên sáng ngời nói: “Tôi thấy trong party đêm nay hai người là xinh đẹp tỏa sáng động lòng người nhất, vừa hay, một người mặc màu đỏ, một người mặc màu trắng, quả thực là hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng, tỏa sáng đến mức làm người ta khó có thể lựa chọn.”
Thịnh Vọng Thư hơi hơi mỉm cười, trong lòng lại không thể hiểu được mà liên tưởng đến [Hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng] của Trương Ái Linh. Sau này, hoa hồng đỏ trải qua năm này tháng nọ sẽ biến thành máu muỗi trên tường, hoa hồng trắng cũng không khỏi biến thành hạt cơm dính trên quần áo, nguyên nhân không bắt nguồn từ bản thân “Hoa hồng”, mà là do thói hư tật xấu và lòng tham của đàn ông.
Cô và Lam Tâm……
Thịnh Vọng Thư hoàn hồn, khinh thường chê cười chính mình trong lòng, Ngôn Lạc cho tới bây giờ cũng chưa từng có suy nghĩ đó với cô, cô cũng không cam lòng, khinh thường làm một bên trên cán cân thiên bình của anh.
Chẳng sợ cô thích anh, chẳng sợ tạm thời cô còn không thể buông tay anh, cô đều không cần người khác lắc lư trái phải xong tiết ra chút thương hại từ đầu ngón tay.
Sau khi chủ biên rời đi, trợ lý của Lam Tâm trùng hợp đến đây, Lam Tâm phân phó cô ta: “Đổi cho tôi một ly rượu vang đỏ.”
Trợ lý gật gật đầu chạy đi, Lam Tâm lúc này mới hổ thẹn nhìn về phía cô thẳng thắn: “Trong ly này của chị toàn là nước lọc, thật ngại quá Tiểu Thư. Chờ cô ấy đổi rượu vang đỏ đến, chị lại mời em, em hãy cho chị một cơ hội nhận lỗi.”
Thịnh Vọng Thư cũng không để ý: “Không quan trọng, uống cái gì mà chả giống nhau.”
Xã giao mà thôi.
Lam Tâm nhấp môi cười nói: “Ngôn Lạc không thích con gái uống rượu, tửu lượng của chị cũng không cao, lúc nào có thể trốn cũng trốn luôn.”
Lông mi Thịnh Vọng Thư nhẹ rũ, rơi xuống vầng đen nhàn nhạt ở chỗ mí mắt, che lấp tia cảm xúc nhỏ bé kia.
Ngay sau đó cô nhướng đuôi lông mày: “Chỉ cho quan đốt lửa, không cho dân thắp đèn, đã là thời đại nào rồi, anh ấy còn có cái suy nghĩ bá đạo này.”
“Không có cách nào, anh ấy cũng chỉ suy nghĩ cho thân thể chị.” Lam Tâm rất thông tình đạt lý: “Hai người ở bên nhau luôn cần nhường nhịn lẫn nhau, anh ấy cũng sẽ nhường chị ở những mặt khác.”
Thịnh Vọng Thư có hơi không biết nói gì, cô rất ít khi nói chuyện tình yêu với người khác, càng không hiểu nhiều về các hành động ngọt ngào của Ngôn Lạc.
Cô nhấc chân muốn chạy, trợ lý Lam Tâm lại đúng lúc chạy tới đưa rượu vang đỏ.
Lam Tâm nhận lấy, nghịch ngợm chớp chớp mắt với cô: “Nhưng mà mấy ngày nay anh ấy ở New York, chị có thể trộm uống một ly.”
Trước khi Thịnh Vọng Thư phản ứng lại, trong đầu liền có một giọng nói vang lên ——
“Thì ra anh ấy đi New York.”
“Thời sự nói New York có rất nhiều tuyết, nhất định rất lạnh.”
Buổi tiệc tiến hành được một nửa, chủ biên gõ ly nói lời cảm ơn, Thịnh Vọng Thư nghe được một nửa thì điện thoại rung lên một tiếng.
Cô mở khóa màn hình, nhìn thấy tin nhắn WeChat của Hứa Niệm Tịch.
Hứa Niệm Tịch: [ Trăng nhỏ, cứu tớ! ]