Chương 5
Y như thường lệ, cứ đến giờ ra chơi thằng Hải Mùi lại cậy cái quần yếm loe ngoe trước mặt con Điệu. Quần yếm mà to à? Tôi đứng phắt dậy, vênh mặt ra vẻ mình cũng có đồ mới.
- Quần yếm của tao là cô tao gửi từ nước ngoài về, giá nửa chỉ vàng lận.
Hải Mùi tinh tướng, nhà nó bán vàng nên cái gì nó cũng quy được ra vàng hết. Tôi bị hớ, quay sang hỏi con Vân.
- Cái gì quý hơn vàng hả mày?
- Kim cương Đăng ạ.
Điệu ghé tai nhắc nhở, tôi được nước giọng vênh váo.
- Ôi dào, đã là gì? Cái quần yếm của tao á, phải đổi một thùng kim cương mới mua được, áo sơ mi nè nè, ba thùng kim cương, với mày thấy dép quai hậu con Vân đang đi không? Bảy thùng kim cương lận.
- Mày lấy đâu ra kim cương? Nhà mày nghèo kiết xác ý.
- Điên, nhà tao giàu chết đi được, nhà tao bán kim cương, nhờ Vân nhờ!
Tôi níu tay con Vân mong có đồng minh, nó ngơ ngác thắc mắc.
- Ơ sao nhà Đăng bán kim cương từ hồi nào mà tớ không biết?
- Bán lâu rồi!
Tôi khẳng định chắc nịch, con Vân thỏ thẻ xin tôi lúc nào mang cho nó xin một viên, tôi hào phóng gật đầu. Nó sướиɠ, quay sang cãi Hải Mùi.
- Nhà Đăng bán kim cương thật đó, Hải không biết thì thôi, lêu lêu.
Thằng Hải Mùi thích con Vân lắm, nên bị con Vân chê mặt nó méo xệch, buồn tủi về chỗ cúi gằm mặt xuống bàn. Con Điệu mải õng ẹo từ đầu lớp xuống cuối lớp trình diễn thời trang cho tụi con gái nên tôi bỏ ra ngoài chơi ném lon.
Có vẻ như đôi dép hồng của nó hơi nhẹ, tôi liệng thế nào chẳng trúng lon, trúng liền đầu thằng Hựu. Thằng nhỏ nổi khùng cắn đứt dép con Vân, nhưng nó to như một thằng khổng lồ vậy, tôi chả dám làm gì nó liền chạy vào lớp méc.
- Điệu ơi Điệu thằng Hựu Mập cắn dép mày. Nó còn dám bố lếu bố láo doạ đấm tao nữa, đập chết nó đòi lại công bằng cho tao đi Điệu ơi Điệu!