Thẩm Thiên Trản thở phào nhẹ nhõm.
Không cần phải lại đi cầu xin là tốt rồi, nếu Quý Thanh Hoà không làm như vậy, cái mạng nhỏ của cô sớm muộn gì cũng sẽ chỉ còn một nửa.
Cô hất tay, sau khi lấy lại được sự bình tĩnh thì lại có cảm giác sức cùng lực kiệt: “Vậy thì giờ cứ về trước, hội nghị chọn đề tài ngày mai chị sẽ không tham gia.” Nghĩ lại một chút, Thẩm Thiên Trản lại bổ sung thêm: “Kiều Hân em với chị cùng đi.”
--------
Sau khi lên xe, Thẩm Thiên Trản cúi đầu như rơi vào trạng thái ngủ mê mệt.
Tô Tạm ban đầu còn muốn trao đổi với cô phát hiện mà cậu nỗ lực mò mẫm cả buổi chiều, thấy cô mệt mỏi tới mức vậy, dứt khoát ngậm miệng, lặng lẽ nhìn ra cửa sổ.
Thẩm Thiên Trản thoạt đầu chỉ là giả vờ ngủ.
Cuộc chiến trí não và dũng khí tối hôm nay, thi đập bể đầu với một tên đàn ông chó má, cô mệt mỏi quá chừng. Nhưng dần dần, ý thức bắt đầu mất đi, chẳng biết đã ngủ lúc nào không hay.
Xe đang ở giữa đường xe cộ qua lại không ngớt, lái cũng không ổn định.
Cô dường như đang bao trùm trong phía trên tầng tiềm thức, dù cho có nhắm hai mắt, vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng Tô Tạm đang thấp giọng chỉ đường cho Kiều Hân. Giọng của cậu ta trầm thấp, lộ ra vẻ ngây ngô giả bộ trầm ổn, giọng nói lại mang theo ý cười, so với Quý Thanh Hòa hoàn toàn là hai loại đàn ông khác nhau.
Thẩm Thiên Trản “xem” xong vở diễn, thấy có chút nhạt nhẽo vô vị.
Ký ức trong đầu cô lại ùa về, nhớ tới khoảnh khắc trước đó, khi hình ảnh Quý Thanh Hòa ôm cô trong l*иg ngực, hỏi cô: “Vậy còn tôi, tôi được tính là gì?”.
Cô biết rõ cô đang ở trong mơ.
Cô không hề do dự dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng cầm chiếc nơ trên cổ anh, kéo xuống. Chóp mũi của hai người chạm gần vào nhau, trong phạm vi tầm mắt rõ rệt nhất, ánh mắt của cô rơi trên đôi môi góc cạnh của anh, rồi dừng lại ở đó.
“Đây là câu hỏi ngớ ngẩn gì thế?”
“Anh đương nhiên là tiểu bảo bối của tôi.”
Thẩm Thiên Trản dùng ngón tay xoa lên hai gò má của anh, ánh mắt cứ nhìn vào khuôn mặt của Quý Thanh Hòa như người mất hồn, vừa yêu thương vừa tử tế vỗ về: “Thứ đồ này, ít nhất cũng là hạng cao cấp.”
Cô để chính bản thân ngã vào lòng của Quý Thanh Hòa từng chút từng chút, tiến gần lại bên anh.
Cứ cho là thực tại và nằm mơ cách nhau không xa, nhiệt độ của cơ thể và sự tồn tại của anh là vô cùng chân thực.
Cách lớp áo khoác bành tô bên ngoài, hai tay cô dừng lại cảm nhận bề mặt vải của bộ Âu phục cao cấp. Đầu ngón tay mềm mịn, đầy xúc cảm chạm vào chất vải có phần hơi thô.
Cô đưa tay, lọt vào bên trong của chiếc áo bành tô, hai tay đặt lên eo anh: “Nhìn vòng eo này……..”
Cô tấm tắc hai tiếng, giống như trong chốc lát tìm không được từ ngữ phù hợp nào để miêu tả. Lúc nâng tầm mắt lên, nụ cười đầy châm chọc, từ ánh mắt đến khóe môi đều có chút ánh sáng, giống như nhớ lại chuyện gì đó, bóp một chút: “Có phải là có từ gì đó gọi là cái gì mà eo phải không? Dù là chưa thử qua mấy cái khác, nhưng anh ấy mà, phải gọi là bò đực rồi.”
Cô cười khúc khích, có thể là cảm thấy ý nghĩ của bản thân có hơi quá đáng, đánh mất cả thân phận nhà sản xuất của cô.
Cô không đành lòng mà thu tay về, khi ấn tay vào ngực anh để đẩy mình ra, ánh mắt theo bản năng lại hướng về nơi khác, vừa tiếc nuối vừa thở dài thì thầm một câu: “Đáng tiếc quá quý giá rồi, kim cương thì ai mà dùng cho nổi?”
Cô vẫn còn đắm chìm trong giấc mơ, không hề kiêng kỵ gì.
Thật không ngờ ở khung cảnh bên ngoài, cô đang miệng mồm mê sảng, lải nhải đủ điều.
Bên trong xe yên tĩnh đến mức một chiếc kim rơi xuống thảm cũng có thể nghe được.
Kiều Hân xấu hổ hai gò má đỏ ửng lên, vùng sau tai và cổ nóng như phát sốt, nóng đến nỗi làm cô cảm thấy như bị thiêu cháy.
Trong khi đó, Thẩm Thiên Trản lại còn đang tiếp tục -----
----------
“Nhìn vòng eo này……….”
“Có phải là có một từ gọi là eo·chó ·đực phải không? Mặc dù là chưa thử qua mấy cái khác, nhưng mà anh thế này, phải gọi là bò đực rồi.”
“Đáng tiếc là quý giá quá, kim cương thì ai mà dùng nổi?”
Bám víu vào tay nắm ở ghế phụ, Tô Tạm trong tay vẫn còn cầm một chai nước khoáng, cố gắng tự trấn an: “Thử đánh thức xem?”
Lỗ tai Kiều Hân như bị đốt hồng cả lên, nói năng lộn xộn không đầu không đuôi: “Không biết, đừng hỏi em, em chưa nghe thấy cái gì hết.”
Tô Tạm cũng là vẻ mặt khó nói nên lời.
Mang bộ mặt như vậy chình ra trước mặt cấp dưới, Thẩm Thiên Trản đúng là người ngàn năm có một rồi?
Cô ban đầu nói mơ mấy lời hết sức vô nghĩa, Tô Tạm lại ngỡ rằng do cô khát nước, tìm nước trên xe muốn đưa cho cô. Thậm chí trong lòng lại có một chút thương xót, cảm thấy chị Trản là một người phụ nữ, vì sự nghiệp mà phải làm tới mức này thực sự không hề dễ dàng.
Rốt cuộc miệng bình còn chưa chạm tới miệng cô, lại nghe thấy một tràn ô ngôn uế ngữ.
Tô Tạm tính vì Thẩm Thiên Trản làm chút chuyện để khắc phục, cậu nhìn Kiều Hân, nói: “Đoán chừng là gần đây không có tiểu nhất, tiểu nhị, tiểu tam để nhìn, nên thèm rồi.”
Anh vừa dứt lời, Thẩm Thiên Trản đã giơ chân đá về phía màn hình điều khiển: “Quý Thanh Hòa, đồ đàn ông chó chết.”
Tô Tạm: “….”
Kiều Hân biết điều tiếp tục trầm mặc.
Cậu ta mang vẻ mặt chết lặng mà đóng lại nắp chai, nói: “Chuyện này chỉ có trời biết đất biết anh biết em biết, hiểu không?”
Kiều Hân lập tức gật đầu như gà con mổ thóc: “Hiểu rồi hiểu rồi.” Nếu không muốn bị trừ lương thì việc riêng của lãnh đạo không được để lộ.
----------
Sáng sớm hôm sau.
Trước khi Thẩm Thiên Trản lái xe đi làm, gửi một tấm ảnh cho group chat chỉ có ba người: “Đây là ai đạp?”
Góc chụp của bức ảnh là bảng điều khiển chỗ ghế phụ, giấy tờ xe trong hộc chứa đồ bị dẫm đạp, trên hộc chứa đồ còn có một dấu chân màu xám in hằn ngang lên đồ vật, vô cùng rõ ràng.
,
Kiều Hân mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim (*), không lên tiếng.
(*) 眼观鼻鼻观心: thành ngữ Trung Quốc ý diễn tả động tác cúi gầm mặt vì xấu hổ, ngại ngùng.
Cô bận rộn nhiều việc, vội vàng mua cà phê cho lãnh đạo, chuẩn bị bữa sáng, đóng dấu hợp đồng, chỉnh lý tiến trình.