Chương 30

Nếu không thì sao lại nói xã hội này cùng tồn tại người và thú, cách một tấm màn che, ai cũng không biết đối diện là người hay là chó.

——

Dạo Bảo tàng đồng hồ xong, Mạnh Vong Chu cho cả nhóm giải tán tại chỗ. Đối với nhóm bạn dù muốn tiếp tục đi dạo Viện bảo tàng hay về nhà đều không can thiệp.

Cả một năm Thẩm Thiên Trản cũng chưa từng cùng lúc đi qua nhiều đường như vậy, cô nhìn về phía Quý Thanh Hòa, trưng cầu ý kiến của anh: "Ra ngoài trò chuyện hay tùy tiện tìm một chỗ?"

Quý Thanh Hòa nhìn mu bàn chân đi đến đỏ của cô, không nhanh không chậm nói: "Phía trước có quán vỉa hè, đến đó uống ly cà phê đi."

Thẩm Thiên Trản không có ý kiến.

Ánh nắng buổi chiều vừa phải, quán nước ngoài trời được che chắn bằng những chiếc ô, lộ ra cả vườn xanh lá, cảm giác như đang trở lại mùa hè.

Thẩm Thiên Trản đứng trước hành lang do dự ba giây, cũng chỉ trong ba giây.

Cô nhìn thấy ánh nắng mặt trời xuyên qua khe hở từ những chiếc ô, cảm thấy tia tử ngoại sẽ gây tổn hại lớn đến làn da, thế là nói lời chính nghĩa: "Bên trong đi, yên tĩnh."

Dường như Quý Thanh Hòa cũng biết cô đang nghĩ gì, cong cong khóe môi, biết nghe lời phải.

Sau khi vào quán, Thẩm Thiên Trản chọn một nơi yên tĩnh vắng vẻ rồi gọi một ly cà phê.

Quý Thanh Hòa không xem thực đơn, tùy tiện gọi một tách trà nhỏ.

Thẩm Thiên Trản thấy vậy thì nhịn không được lại vươn ra móng vuốt nhỏ không an phận, nhẹ gãi: "Quý tổng tuổi còn quá trẻ mà đã bắt đầu dưỡng sinh rồi sao?"

Quý Thanh Hòa đối với Thẩm Thiên Trản giống như là một loại thiên địch, gặp mặt liền khẩu phật tâm xà, hành động và thái độ đều không cảm thấy có gì lạ, thậm chí còn vì vậy mà sinh ra vài phần quen thuộc và tự nhiên.

Anh vô cùng thuận miệng nói: "Phía sau viện có trồng đóa mẫu đơn, không dưỡng sinh sợ là sau này sẽ không tưới dậy nổi."

Thẩm Thiên Trản tự tìm chỗ không vui: "..."

Cô hắng giọng một cái, nhanh chóng điều chỉnh trạng thái rồi hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta có thể bắt đầu nói chuyện hợp tác rồi?"

Vốn dĩ Quý Thanh Hòa muốn nói "Xem thành ý của em", lời vừa đến khóe miệng liền đổi lại cách thức hỏi: "Nếu như điều kiện tiên quyết hợp tác là để Chế tác Thẩm làm đóa hoa mẫu đơn kia thì em có đồng ý không?"

Thẩm Thiên Trản ngẩng đầu.

Quý Thanh Hòa thấy rõ toàn bộ biểu cảm của cô, trong mắt ngoại trừ có chút mê mang thì dường như sau khi nghe xong câu này cũng chẳng suy nghĩ gì nữa. Thậm chí sau khi tiêu hóa hết ý nghĩa của toàn bộ câu nói của anh còn cong nhẹ khóe môi, thần sắc cười như không cười.

Dù là loại nào phản ứng, đều không giống với trong tưởng tượng của anh lắm.

Tiếp sau đó Thẩm Thiên Trản dựa vào thành ghế, tư thế đàm phán nghiêm chỉnh được cô chuyển thành có chút nhẹ nhõm tùy ý.

Cô hất tóc ra sau vai, ánh mắt quét qua chiếc kính vốn được dùng để tăng chiều sâu cho không gian. Sau khi xác nhận tư thế bản thân giờ phút này vẫn ưu nhã như cũ, gương mặt hoàn mỹ đủ để dìm nát Quý Thanh Hòa mới trấn an trái tim bé nhỏ, sau đó mỉm cười: "Ý của Quý tổng là… muốn bao tôi?"

Quý Thanh Hòa không trả lời, lấy một loại tư thái lập lờ nước đôi ngầm thừa nhận, đợi cô trả lời.

Thẩm Thiên Trản và anh nhìn vào mắt nhau, một lát sau liền khẽ xì một tiếng.

Loại chiến thuật lập lờ nước đôi này thường xuất hiện ở những cuộc đàm phán với bên yếu, bình thường thẻ đánh bạc trong tay không đủ mới có thể chờ kẻ mạnh ban bố.

Cô khẽ nâng cằm, lần nữa xác nhận: "Nếu như tôi từ chối, có phải khả năng hợp tác giữa chúng ta cũng không còn rồi?"

Lần này thái độ Quý Thanh Hòa rõ ràng nhiều, mặt mũi rõ ràng viết "Mặt tôi không có đáp án".

Thẩm Thiên Trản không thể nhìn được gì từ trên mặt anh, cũng không thử cố gắng nói gì thêm.

Đúng lúc này, nhân viên cửa hàng đem cà phê lên, nhỏ giọng hỏi cô có cần thêm đường hay thêm sữa không.

Thẩm Thiên Trản đang rối rắm giữa ngọt ngào và cay đắng, ánh mắt cô dò xét nhìn qua Quý Thanh Hòa đang bình tĩnh nhìn người qua đường, cô cắn răng, lựa chọn tiểu hoàng liền.

Cuộc sống của Thẩm Thiên Trản mười năm về trước cũng không thuận lợi gì.

Lúc vô danh, thành công cũng không phải chỉ cần an tâm chăm chỉ, khắc khổ là có thể đổi lấy. Cô bắt đầu từ công việc lên kế hoạch, từng viết đề cương, từng làm kịch bản, từng sắp xếp hạng mục.

Từng vì biên kịch nói có chút thích hợp liền vượt qua hơn phân nửa đoạn đường lãnh thổ, đã từng vì đầu tư mà bồi rượu, bán rẻ tiếng cười.

Quý Thanh Hòa không phải là người đầu tiên muốn bao cô, lúc nghèo rớt mồng tơi không nhìn thấy bất cứ hi vọng nào, Thẩm Thiên Trản cũng chưa từng dao động, huống chi bây giờ cô công thành danh toại, người từng nói với cô những lời này sớm đã với cao không nổi.

Cô giương mắt, đôi mắt sâu thẳm, giọng nói có chút tiếc hận: "Rất động tâm, nhưng thật có lỗi, so với việc làm hoa mẫu đơn sau viện của anh, tôi càng muốn sống một cuộc đời như máy in tiền, kiếm tiền không ngừng nghỉ. "Dứt lời, cô bưng cà phê lên khẽ nhấp một cái, ánh mắt giống như giọng nói của cô, ba phần thương tiếc, bảy phần nghiêm khắc.

Quý Thanh Hòa cũng không miễn cưỡng, anh khẽ gật đầu, dừng lại suy nghĩ: "Vậy nói chuyện hợp tác đi."

Hả?

Cô vừa nghe gì đấy?!

Vốn dĩ Thẩm Thiên Trản còn nghĩ tiếp theo anh sẽ nói "Vậy thật có lỗi, tôi chỉ muốn hợp tác cùng mẫu đơn của tôi", sau đó cô sẽ dùng ánh mắt khinh bỉ chán ghét nhìn người đàn ông chó chết kia rồi kêu nhân viên cửa hàng tính tiền. Tiếp theo là tiêu sái đứng dậy, gật đầu mỉm cười, ngay cả tạm biệt cũng không cần, nhấc chân bỏ đi, không bao giờ quay đầu lại nhìn cái thể loại này.

Kết quả, ngay cả kịch bản cô cũng soạn sẵn luôn rồi, giờ anh lại nói gì?

Nói chuyện hợp tác sao?

Đùa cô à?

Có lẽ biểu cảm kinh ngạc của cô quá rõ ràng, Quý Thanh Hòa hơi mỉm cười, khóe môi nhếch lên, lộ ra bờ môi nhợt nhạt: "Không nói?"

Thẩm Thiên Trản lập tức mỉm cười, cô nhìn qua chiếc kính và nhận thấy bản thân đã nhanh chóng chuyển sang chế độ chân chó, bắt đầu là châm trà, sau đó lại đưa khăn tay, sợ làm chậm trễ kim chủ ba ba: "Nói, nói chứ!"

Quý Thanh Hòa cúi đầu uống nước, Thẩm Thiên Trản sợ ba ba phỏng nên nhỏ giọng nhắc nhở: "Anh uống chậm một chút, phỏng đấy."