Chương 26

Có lẽ cảm thấy lời này thiếu sức thuyết phục, Tô Tạm nghĩ nghĩ, lại tăng thêm một câu: "Trước đó em có nói với chị đấy, hình như Thiển Thiển đang yêu đương. Bây giờ nhìn lại thì cô ấy không hẳn là yêu đương, mà là tự mình đi tìm chỗ dựa."

Tô Tạm nhớ đến trước khi cúp điện thoại, Hướng Thiển Thiển vừa đè nén vừa nói "Hiện tại em nghe không tiện, ngày mai liên lạc lại được không?", tâm tình lập tức có chút phức tạp.

"Em gửi danh thϊếp của chị cho Quý tổng trước rồi đấy, có giải thích cho anh ấy một lần. Nhưng Quý tổng có tin hay không thì em cũng không biết." Tô Tạm thở dài một hơi: "Chị em nói chúng ta bị là người khác ghen ghét để mắt đến, em cũng không biết chuyện này có thể ảnh hưởng đến chị cùng Quý tổng hay không."

Chuyện này Thẩm Thiên Trản cũng khó mà nói được.

Người như Quý Thanh Hòa không thể đoán trước, khó mà nắm bắt, trường hợp khác nhau đều phải giải quyết khác nhau.

Cô sờ sờ cằm, cũng thở dài theo: "Để đến lúc đó xem thế nào, nếi Quý Thanh Hòa đối với chị căm thù đến tận xương tuỷ, hoàn toàn không có cách nào hợp tác thì chúng ta cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp khác."

Tô Tạm tiếc hận: "Nếu như không thể hợp tác với Quý tổng thì liệu bộ phim tài liệu có phải lại bị bỏ ngang nữa không? Nếu Tổng giám đốc Tưởng bên kia không hài lòng vẫn có điều khoản bảo vệ đơn phương hủy hợp đồng."

"Chị biết rồi, cúp trước."

Thẩm Thiên Trản cúp điện thoại, chuyển qua xem yêu cầu kết bạn Wechat.

Bên trong danh sách lời mời kết bạn có một tài khoản để ảnh chân dung màu trắng, biệt danh chỉ có một chữ "Quý", là lời mời mới nhất.

Bên dưới lời mời có ghi chú, vừa tươi mát vừa thoát tục ——

Không phải chó, nhưng từng cắn em.

Từng cắn em.

Từng cắn em...

Từng cắn em?

Cắn như thế nào... Trong lòng Thẩm Thiên Trản biết rõ.

Một cỗ cảm giác xấu hổ khác thường từ lòng bàn chân vọt thẳng lên đầu.

Thẩm Thiên Trản như bị điện giật lùi về phía sau, ngón tay vốn dĩ đã thông qua kiểm tra liền giống như sợ dính vào vi khuẩn truyền nhiễm, đưa ra xa xa, đẩy điện thoại văng ra ngoài.

Lẽ nào ông trời muốn cô gặp phải Quý Thanh Hòa là vì muốn cô lĩnh ngộ, khắc sâu xem chữ Hán Trung Hoa có bao nhiêu sâu sắc, có bao nhiêu cao thâm sao?

Cô vừa mắng chửi vừa xốc chăn lên chuẩn bị đi ngủ.

Hiện tại đã hơn rạng sáng một chút, thời gian chăm sóc da đã được giảm đi một phần ba.

Lúc nhắm mắt lại, đèn ngủ như những con đom đóm, ánh sao lấp lánh khiến mí mắt cô ấm lên.

Đêm khuya, hành lang truyền những âm thanh không mời mà đến, cách cửa phòng vang lên.

Thẩm Thiên Trản bực bội mở mắt, đối diện là nửa vầng trăng treo ngoài cửa sổ, lơ lửng trên bầu trời, tỏa sáng cùng ánh sao.

Cô nhìn một hồi, dùng khuỷu tay gối đầu chống đỡ nửa người, đưa tay lấy điện thoại kẹt tại khe giường, vừa mở Wechat vừa an ủi bản thân: Không có việc gì không có việc gì, đây không phải là cúi đầu thỏa hiệp trước thế lực đen tối, đây chỉ là vì sinh tồn, là vì miếng cơm.

Thẩm Thiên Trản nhấn vào đồng ý kết bạn với Quý Thanh Hòa rồi vào mục ghi chú.

Ghi chú rất đơn giản, cô thậm chí còn cảm thấy ngay cả hai chữ "đàn ông" này Quý Thanh Hòa cũng không xứng, trực tiếp chọn một cái hình đầu chó trên hệ thống dán vào tên liên hệ.

Làm xong những việc này, rốt cuộc cô cũng hả giận, sau đó nhìn trăng thở dài nhẹ nhõm một hơi, che chắn lại tất cả nguồn sáng có thể phát ra rồi mới yên tâm đi ngủ.

——

Thẩm Thiên Trản ngủ một giấc đến khi mặt trời lên cao, thân mệt mệt mỏi uể oải.

Cô xoa eo bủn rủn, đi đến trước đầu giường lấy điện thoại.

Tám giờ sáng Kiều Hân có mời cô cùng đi ăn sáng nhưng cô đã ngủ mê mang, bất tỉnh nhân sự nói chi là trả lời, càng đừng đề cập đáp lại.

Cô liếc mắt nhìn thời gian trên màn hình điện thoại.

Cũng được, dậy giờ này không tính là muộn, đúng lúc đến giờ cơm trưa.

Cô vừa đứng dậy vừa xem tin tức.

Sau khi lướt một vòng tin tức của bạn bè cũng không thấy Quý Thanh Hòa, cô hạ mi mắt, hơi mím môi.

Trong đầu liên tục suy đoán xem tên đàn ông chó này là ngại ngùng chủ động hay vẫn tự cho mình là thanh cao, chờ cô chào hỏi trước, cô đánh răng xong, thay một bộ quần áo rồi kêu Kiều Hân cùng đi ăn cơm.

Nhiệm vụ của lần đi công tác này cơ bản đã hoàn thành, Thẩm Thiên Trản bảo Kiều Hân sau khi ăn xong liền xem vé máy bay, chuẩn bị đi về.

"Ngày hai mươi đi gặp biên kịch, tối hai mươi hai cùng đạo diễn ăn cơm." Kiều Hân vừa ăn cơm vừa trượt điện thoại, cô hỏi: "Chị Trản, vậy trưa mai chúng ta lên máy bay trở về Bắc Kinh nhé? Ngày mai không có sắp xếp lịch gì cả, ngày kia cần gặp biên kịch, vì không vội trở về nên việc sắp xếp thời gian cũng thông thả hơn một chút."

Thẩm Thiên Trản không quan tâm việc vặt, lời nói của Kiều Hân giống như nước đổ đầu vịt, hoàn toàn không vô đầu: "Em cứ xem rồi sắp xếp là được."

Kiều Hân lẩm nhẩm tính thời gian từ khách sạn đến sân bay, trong nhà hàng có phát nhạc giai điệu nhẹ nhàng du dương, lúc chuyển bài liền có vài giây yên tĩnh ngắn ngủi.

Thẩm Thiên Trản ngồi nghe cô lên kế hoạch "Chị Trản, chị không thể tỉnh dậy trước mười giờ, giám sát chị thu dọn hành lý mất một giờ, hỗ trợ kiểm tra xem có bỏ quên gì hay không mất mười phút, chuyển hành lý khoảng mười phút. Tính thoáng một chút thì có lẽ trả phòng trước mười hai giờ là có thể xuất phát..."

Thẩm Thiên Trản: "..."

Cô gác lại đũa, đang muốn biện giải cho mình thì điện thoại trên bàn run nhẹ, là một tin nhắn.

Cô gần như có một linh cảm, động tác ưu nhã tự nhiên rút tờ khăn giấy chạm chạm khóe môi, lúc này mới chậm rãi mở ra tin tức Wechat tin tức.

Là Tô Tạm.

—— Chị Trản, khi nào chị trở về?

Thẩm Thiên Trản liếc mắt, bình thường cũng không thấy cậu ta ân cần thăm hỏi như vậy, đột nhiên như vậy thật khiến người ta cảm thấy kỳ quái.

Cô vừa định đặt điện thoại xuống thì chuông vang lên, gọi đến là một số lạ.

Thẩm Thiên Trản thuận tay bắt máy, lạnh nhạt "Alo" một tiếng, cảm giác khó chịu rõ ràng giống như tháng 12 ở Bắc Kinh, nhìn như ấm áp nhưng chỉ khi chạm vào mới biết nó giống như một con dao giấu trong nụ cười, khắc sau vào trong xương.