Chương 18

Lúc Mạnh Vong Chu mang theo thùng nước đi vào, đèn chính trong phòng vẫn chưa được bật, chỉ có một vài chiếc đèn trần nhỏ chiếu thẳng vào bên trên bức bình phong.

Quý Thanh Hòa ngồi trên ghế bành bên cạnh bình phong, anh đang chờ nước sôi.

Manh Vong Chu vẫn chưa thích ứng với ánh sáng lờ mờ, suýt chút nữa đã hụt chân, anh ta ổn định thùng gỗ cầm trong tay, mắt nhìn xung quanh, biết mà còn hỏi: "Chế tác Thẩm đi rồi sao?"

Quý Thanh Hòa ngẩng đầu, anh không trả lời.

Trên tay anh là chiếc kính không biết đã được tháo xuống khi nào, bên trong cốc sứ men xanh vẫn còn một ít trà, nhìn qua giống như đã được uống từ lâu.

Mạnh Vong Chu vẫn chưa quên bản thân đến để đổi nước cho bể cá, từ chỗ ngồi lấy ra một chiếc lưới mỏng, thao tác thành thục đem cá vàng trong chậu vớt ra để bên cạnh bộ pha trà.

"Không phải nói là bạn cũ sao?" Anh ta liếc xéo Quý Thanh Hòa, nhanh nhẹn thay nước rửa bể cá: "Gặp qua một lần cũng xem như có giao tình."

Nước trong bình rốt cuộc cũng sôi, vang lên âm thanh “ùng ục, ùng ục”.

Con ngươi Quý Thanh Hòa nhìn về hướng cá vàng vẫy đuôi bên trong chiếc lưới, đối với lời nói của Mạnh Vong Chu thì làm như không nghe thấy.

Thấy anh không để ý, Mạnh Vong Chu dứt khoát đổi chủ đề: "Hai người chuẩn bị hợp tác làm một bộ phim truyền hình cho ông?"

Vấn đề này anh ta đã nhẫn nhịn một đêm, ngứa đến độ vô cùng khó chịu: "Gần đây cậu bảo tôi thu dọn một căn phòng trong tứ hợp viện chắc là dự định ở lâu tại Bắc Kinh. Nếu như không phải vì hợp tác cùng Chế tác Thẩm thì tôi không nghĩ ra cậu còn có lý do gì mà đột nhiên trở lại Bắc Kinh."

Mạnh Vong Chu đem cá vàng phí công giãy dụa thả lại bể cá, tự nhủ: "Vậy cậu cố tình làm ra vẻ không tình nguyện... là muốn dùng chiêu lạt mềm buộc chặt với Chế tác Thẩm sao?"

Người đàn ông tự cho là đã tìm được câu trả lời chính xác liền chậc chậc hai tiếng rồi tiếp tục nói: "Chế tác Thẩm là bị cậu chọc tức mà bỏ đi, Quý Thanh Hòa tôi nói cậu nghe, muốn theo đuổi con gái thì không thể làm vậy, rất dễ hư chuyện."

Ánh mắt Quý Thanh Hòa xuyên qua cốc sứ men xanh liếc Mạnh Vong Chu, biểu cảm nhạt nhẽo của anh hiếm khi xuất hiện tia kinh ngạc gợn sóng: "Biểu hiện của tôi rất rõ ràng?"

Mạnh Vong Chu khẽ giật mình, lập tức phủ nhận: "Cũng không phải."

"Tôi ở chung với cậu một thời gian dài, biết hành vi bây giờ của cậu là trái với bản tính, như vậy ắt có điều bất thường." Anh ta run rẩy nâng chén trà lên nhấp nước bọt rồi hỏi: "Có điều không phải là cậu đam mê sửa đồng hồ, lấy việc chiến thắng thời gian làm niềm vui sao? Làm sao quen Chế tác Thẩm?"

Thấy Quý Thanh Hòa không trả lời, Mạnh Vong Chu lại theo thói quen lầm bầm lầu bầu: "Xem như mắt tôi bị mù, tôi vẫn cho rằng đời này nếu cậu có thể kết hôn thì không phải do sắp xếp trong nhà thì cũng là bị cô gái nào đó nhìn trúng rồi phát sinh chuyện gạo nấu thành cơm. . ."

Lời còn chưa dứt, Quý Thanh Hòa đã đứng dậy rời đi.

Mạnh Vong Chu trợn mắt há mồm: "..."

Sao vậy? Bị nói trúng rồi?

——

Lần này Thẩm Thiên Trản bị chọc tức mà bỏ đi, cô trực tiếp lái xe từ hẻm nhỏ của tứ hợp viện đi ra.

Tuy giờ cao điểm tại Bắc Kinh đã kết thúc nhưng náo nhiệt phồn hoa nơi thành thị lại không giảm chút nào.

Hiện tại cô đang một mình đi ngược dòng đường ở nơi tổ chức thả hoa đăng, phố thị nhộn nhịp khiến trong lòng không khỏi sinh ra vài phần cô đơn buồn bã.

Cô bật radio rồi điều chỉnh kênh giao thông, dừng lại một chút trước vô số đèn tín hiệu rồi đi theo hướng dẫn, bốn mươi phút sau liền đến tầng hầm ga-ra của tiểu khu.

Đỗ xe xong, Thẩm Thiên Trản đem áo khoác và balo ôm vào trong ngực rồi đóng cửa xe lại.

Cửa xe vừa đóng, một phần văn kiện từ trong khe hở của ba lô và áo khoác trượt xuống nằm bên chân cô.

Cô cúi đầu nhìn nhìn, là tài liệu về Bất Chung Tuế mà Tô Tạm đã chỉnh sửa.

Thẩm Thiên Trản nhớ lại đêm nay Quý Thanh Hòa có nhắc đến thầy Quý và người sáng lập Bất Chung Tuế có gút mắc tình cảm, cô ngồi xổm xuống, đem tư liệu nhặt lên rồi mang về chung cư.

Vừa ra thang máy, cô liền bị số chuyển phát nhanh chất chồng như núi trước mắt làm cho chấn kinh.

Sau khi đại não trì độn vài giây mới nhớ lại —— sáng nay cô nhận được một cuộc gọi từ nơi bàn giao tài liệu, nói sẽ giúp cô đem toàn bộ chuyển phát nhanh đưa đến cửa.

Những năm nay Thẩm Thiên Trản phấn đấu ở Bắc Kinh cũng dành dụm được không ít vốn liếng.

Trên danh nghĩa ngoại trừ có một chiếc BMW đã qua sử dụng ra thì còn có một căn chung cư rộng hai trăm mét vuông. Mặc dù căn chung cư này vẫn còn phải trả tiền góp nhưng một người như cô vẫn có thể ăn no nê, cả nhà không lo đói bụng.

Cô mở khóa vào nhà, đầu tiên là đem chuyển phát nhanh đẩy vào trong.

Lúc trước khi mua căn hộ này, Thẩm Thiên Trản đã nghĩ đến việc sống ở đây đến già, thế nên cô quyết tâm cắn răng mua một căn rộng hai trăm mét vuông để thỏa mãn sinh hoạt của mình.

Một tầng một căn, hiện đại ổn định.

Sau khi sắp xếp xong đống chuyển phát nhanh, cô ngồi trên tấm thảm đặt trước cửa, thở như chó.

Không chờ cô thở hổn hển đều đặn hơn, Tô Tạm đã gọi điện thoại đến.

Thẩm Thiên Trản nhìn màn hình rồi bắt máy.

Tô Tạm hỏi: "Chị Trản, sao giờ này chị mới về?"

Căn hộ của Thẩm Thiên Trản có trang bị camera ở cửa, vì thường xuyên đi công tác nên thiết bị ngoại trừ kết nối vào điện thoại Thẩm Thiên Trản thì còn kết nối với điện thoại của Tô Tạm, khi có gió hay động tĩnh ở cửa, thiết bị sẽ lập tức báo cáo tình huống.

Cô không trả lời trực tiếp mà hỏi lại: "Có việc gì?"

"Cũng không tính là công việc." Tô Tạm nói: "Đêm nay em mang Thiển Thiển đi dự một bữa tiệc, có gặp chị Ngải."

Thẩm Thiên Trản nhíu mày, mơ hồ đoán được có cây gậy khuấy phân heo là Ngải Nghệ ở đó, hẳn là đêm nay Tô Tạm cũng không được tốt đẹp gì.

Quả nhiên, giọng nói Tô Tạm thay đổi, ủy khuất đến nỗi không thể ủy khuất hơn: "Thiển Thiển của chúng ta gần đây đã rất không dễ dàng rồi, cũng không biết chị Ngải uống lộn thuốc gì, tâng bốc ám chỉ, nói bóng nói gió cả đêm. Cuối cùng còn tung tin đồn nhảm, nói Thiển Thiển sắp có cơ hội trở mình rồi, nói gần đây Thiên Đăng có quan hệ với Bất Chung Tuế, tài nguyên thời trang của Thiển Thiển rốt cuộc cũng có thể một bước bay lên trời."