Chương 7

Ôn Hạ Vi vội vàng cùng bạn cùng phòng bưng nồi và bánh bao đang ăn dở ra ngoài ban công.

Sau khi giấu xong, cô ngửi thử, nhưng ký túc xá vẫn tràn ngập mùi bánh bao và mùi giấm, cô chắc chắn không lừa được dì quản lý.

Mà bạn cùng phòng của cô đã nhanh chóng chạy đến để mở cửa.

Vào thời khắc mấu chốt, Ôn Hạ Vi từ ban công bưng mấy cái bánh bao, trực tiếp mang vào.

Quả nhiên, dì vừa đi vào liền nhăn mày nói: "Buổi tối, người của cả phòng ký túc xá này đang nấu ăn?" Bạn cùng phòng đứng gần cửa nhất vội vàng lắc đầu: "Không, không, chúng cháu không.."

Dì Tô Quan nhéo eo cô, mấy cọng tóc trên đầu rung lên theo tiếng rống của cô. "Phòng này có mùi bánh bao, cô cho là tôi không ngửi được à."

“Chúng cháu thực ra có ăn sủi cảo, nhưng cũng không có nấu". Ôn Hạ Vi bưng sủi cảo tới trước mặt dì quản lý, nụ cười cũng ngọt ngào như giọng nói, “Dì, những thứ này là con đặc biệt mang từ nhà tới. Muốn mời bạn cùng phòng ăn một bát."

Dì quản lý nhìn khuôn mặt tươi cười này, mà tức giận cười, nhưng vẻ mặt vẫn nghiêm túc:

“Sao vẫn nóng? Còn nói trong ký túc xá không dùng đồ điện hả?"

Ôn Hạ Vi ngoan ngoãn đáp: "Không, nhà cháu ở gần trường học, bánh bao được đựng trong hộp cách nhiệt nên bây giờ vẫn còn nóng. Dì, chúng con sẽ ở bên dì bốn năm, sẽ không gây rắc rồi cho dì đâu."

Di Tô Quan nghe giọng điệu đáng thương này, cứ như bà đang ức hϊếp người khác, sao có thể không tức giận cho được?

Trong lòng bà thậm chí còn nghĩ, đứa nhỏ này ngoan ngoãn lại xinh đẹp, nếu có thể hẹn hò với con trai bà ... Không, con trai bà không xứng.

“Ăn thì được, nhưng không được dùng đồ điện công suất lớn biết không?” Dì cuối cùng cũng thả lỏng thái độ.

"Cháu biết, chúng cháu cảm ơn dì." Ôn Hạ Vi cười càng ngày càng đáng yêu.

Với cái miệng ngọt ngào và nụ cười xinh đẹp này, ai sẽ không mềm lòng cho được chứ?

Dì quản lý cuối cùng cũng cầm lấy đĩa sủi cảo: "Được, đi ngủ sớm một chút, chuẩn bị cho ngày mai khảo hạch tân sinh "

Dì Tô Quan cuối cùng đã rời đi với đĩa sủi cảo.

Mọi người thở phào nhẹ nhõm rồi nhanh chóng đóng cửa lại.

"Vi Vi, cậu thật lợi hại! Học tỷ nói cho chúng tớ biết, vị quản lý này nổi tiếng tàn nhẫn, không dung thứ cho ai, tớ không nghĩ tới, sẽ bị cậu lừa "

Bạn cùng phòng tóc bob trìu mến nhìn Ôn Hạ Vi, "Á, đúng rồi, tôi còn chưa tự giới thiệu, tớ tên Từ Nại Nại, cứ gọi tớ là Nại Nại.” Cô ấy có ngoại hình dễ thương và tính cách hoạt bát, vừa rồi cô ấy nói nhiều nhất khi ăn.

Có gái mũm mĩm ở phía đối diện cũng trả lời. "Tôi tên là Lâm Mỹ Sa. Vi Vi, sủi cảo của cậu ăn rất ngon"

Ôn Hạ Vi cười: "Lần sau về nhà, tôi sẽ mang đồ ăn ngon khác tới đây"

Cô gái gần cửa nhất có mái tóc dài màu hạt dẻ, cao và ít nói.

Khi nhìn thấy người khác tự giới thiệu, cô đồng thời cũng tự giới thiệu: "Tớ tên Nguyên Thanh"

Sau khi bốn cô gái làm quen với nhau, họ cùng nhau ăn những chiếc sủi cảo còn lại vừa nói, vừa cười, sau đó tắm rửa, tắt đèn và đi ngủ.

Ôn Hạ Vi, người cuối cùng tắt đèn, đi ngủ, vừa nằm xuống liền nghe thấy Lâm Mỹ Sa lo lắng nói “Ngày mai là khảo hạch tân sinh, thi xếp lớp, đây là lần đầu tiên tớ thấy có trường đại học như vậy. Chúng ta phải làm bài khảo sát ngay khi vừa vào đại học. Các bạn học khác của tớ cũng ở đây. Nhưng không ai có bài khảo sát nào ở trường đại học”

Điều này thực sự là duy nhất cho Đại học Lý,

Ở các trường đại học phổ thông, các bạn chọn ngành ngay sau khi thi đại học, nhiều sinh viên hoàn toàn không biết điều đó, các em sẽ chọn ngành này vì xã hội cần và bố mẹ các em nói ngành này dễ kiếm việc hơn.

Nhưng sau khi học, nhiều sinh viên sẽ thấy mình không phù hợp với chuyên ngành này chút nào.

Do đó, trong học kỳ đầu tiên của Đại học Lý, không có chuyên ngành mà chỉ có các lớp học.

Họ phải vượt qua kỳ kiểm tra đầu vào và chọn ra 50 sinh viên xuất sắc nhất để tập trung đào tạo họ thành những nhà nghiên cứu khoa học tài ba, số còn lại được phân bổ đều cho mỗi lớp.

Sau đó dùng một năm để cho mọi người biết tất cả các chuyên ngành phải học là cái gì và có ích lợi gì, để học sinh biết sở trường và sở thích của bản thân, sau đó phân chia chuyên ngành trong năm thứ hai.

Từ Nại Nại cũng rất lo lắng: "Kỳ thi hẳn là không sai lệch với chương trình học cấp ba của chúng ta chứ? Tớ đã chuẩn bị bài khảo sát này trong cả kỳ nghỉ hè đó."

Nguyên Thanh nhàn nhạt thở dài: "Còn khó hơn thế nữa. Nghe nói Đại Học Lý khảo sát rất biếи ŧɦái, cái gì cũng phải thi. Ngoại trừ các môn văn hóa, chúng ta còn phải thi thể dục, bóng, điền kinh, bắn súng và các môn thể thao."

Lâm Mỹ Sa sợ hãi gần như khóc. "A, thật biếи ŧɦái, tớ chơi thể thao kém nhất."

Ôn Hạ Vi an ủi cô: "Không sao, tớ đã hỏi qua rồi. Điểm số thể thao có một thuật toán riêng, dù tệ đến đâu cũng có thể được trên 90 điểm. Hơn nữa kỳ thi này chỉ liên quan đến việc xếp lớp trong năm học đầu tiên. Nhiều sở thích sẽ được phân loại thành các chuyên ngành, chúng ta sẽ cố gắng hết sức để vượt qua kỳ thi này."

Lâm Mỹ Sa, sau đó mới lấy lại tự tin. "Cậu nói đúng, tớ đi ngủ trước, ngày mai còn làm bài kiểm tra."

Ôn Hạ Vi cũng đắp chăn định ngủ.

Nhưng áp lực trong lòng cô không nhỏ chút nào.

Những người đến ngôi trường này đều là những thiên tài, có thể không dễ dàng chút nào để điểm số cao hơn những người này.

Cô phải chắc chắn cố gắng hết sức trong mọi bài khảo sát và giữ vị trí đầu tiên trên tổng số điểm, nếu không, cô ấy lấy tiền ở đâu để trả nợ cho anh trai mình?

.....