Chương 32

Trong ký túc xá của Cố Minh Ngạn, bạn cùng phòng của anh ấy là Mã Phi Dương đã lấy tờ báo để tặng Cố Minh Ngạn

"Lão đại, bọn họ hẳn là cũng phỏng vấn người đứng đầu, nếu anh cùng Ôn Hạ Vi cùng nhau lên tạp chí, hai người nói rất xứng đôi "một giáo hoa, một giáo bá" ."

Cố Minh Ngạn khinh bị liếc hắn: "Hừm, tôi mặc kệ. Tôi không thích những có gái giả tạo như Ôn Hạ Vi nhất. Tôi thích những cô gái mạnh mẽ có cả tính”

“Nếu như lão đại ngay cả Ôn Hạ Vi còn không thích, vậy thì trong trường này không có nữ sinh nào có thể xứng được với cậu" Cố Minh Ngạn đã miễn dịch với các thuộc tính của một kẻ nịnh hót như hắn ta, và anh thậm chí không thèm trả lời ngay cả khi hắn đang khen mình.

Tuy nhiên, thực sự rất khó để thoát ra khỏi kiếp độc thân.

Từ trước đến giờ, tất cả các cô gái đều dịu dàng trước mặt anh, còn cô gái cá tính thì anh không gặp được.

Bạn cùng phòng khác trong ký túc xá không phải lớp SS nên không cần phải gìn giữ Cổ Minh Ngạn, nghe nói Cố Minh Ngạn rất coi thường Ôn Hạ Vi, không khỏi oán trách: "Có lẽ Ôn Hạ Vi không thích con trai tệ hơn cô ấy, cô ấy xếp thứ nhất trong trường."

Những lời này đều là giễu cợt Cố Minh Ngạn, ngươi không phải đẹp trai sao? Điểm kém hơn người ta, nhưng chưa chắc cô ấy đã thích ngươi.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao Cố Minh Ngạn nhìn thấy Ôn Hạ Vi ở khắp mọi nơi đều khó chịu.

Cô cư nhiên phá vỡ hắn từ nhỏ đứng nhất trường kỷ lục, hắn vẫn nhớ kỹ mối hận này!

Nhân tiện, có một cơ hội để trả thù vào ngày mai.

"Sớm muộn gì tôi cũng sẽ lấy lại vị trí số một của mình"

Cố Minh Ngạn trả lời bạn cùng phòng, mở lại tin nhắn nhóm và gửi tin tức mà người hướng dẫn đã nói với anh ấy trong ngày mai cho cả nhóm.

Thông báo: Huấn luyện viên sẽ tuyển chọn một số học sinh có thể chất ưu tú tiến hành huấn luyện bổ sung, đồng thời tham gia huấn luyện quân sự báo cáo thành tích, ngày mai toàn bộ học sinh sẽ tham gia chạy 1000 mét.

Tô Thanh Tuyên, người đang đọc sách trong góc, nhận thấy điện thoại bên cạnh đang bật, nhìn nó sau đó lặng lẽ liếc nhìn Cố Minh Ngạn, lắc đầu cười. Tính khí của trẻ con, không có chút lợi ích nào ở vị trí số một, lại còn muốn cùng nữ sinh tranh đấu, cũng không quá biết xấu hổ đi.

Không nói gì, anh thản nhiên lật cuốn sách sang trang tiếp theo.

Lúc này, Ôn Hạ Vi cũng xem tin nhắn trên điện thoại, sau đó nhẹ nhàng che bụng dưới đang sưng tấy và đau đớn.

Ngày đầu tiên bà dì đến sẽ đau, nhưng ngày mai sẽ tốt hơn nhiều.

Nhưng dù tốt đến đâu cũng là giai đoạn đặc biệt, có thể tham gia huấn luyện bình thường, nhưng chạy bộ thì chưa chắc

Hay tìm cách không tham gia vào ngày mai.

Vào buổi chiều ngày thứ hai, người hướng dẫn yêu cầu các sinh viên chuẩn bị sẵn sàng để chạy bộ.

Bởi vì giày huấn luyện quân sự là giày cao su được cấp cùng với quân phục huấn luyện, loại giày này dùng để luyện tập rất tốt, nhưng chạy vẫn rất khó chịu nên rất nhiều người đã chuẩn bị sẵn giày chạy, hiện tại họ đến phòng chuẩn bị bên cạnh sân chơi để tập luyện thay giày của họ.

Ôn Hạ Vi đang định xin phép người hướng dẫn vào lúc này, nhưng đột nhiên bị Cố Minh Ngạn chặn lại.

" Đồng học Ôn, chúng ta cùng nhau chạy một tổ đi, lần này ta sẽ không để cho cậu đoạt vị trí thứ nhất "

“Ta không cùng người tranh giành" Ôn Hạ Vi cười cười, tiếp tục đi hướng huấn luyện viên bên người.

Cố Minh Ngan không ngờ lại bị cô phớt lờ, đuổi theo có hỏi "Ôn Hạ Vi, cậu không dám sao? Cậu sợ à?"

Người này thật phiền phức...

Nếu Ôn Hạ Vi không phải lúc nào cũng muốn trở nên hoàn hảo, bây giờ cô có thể mắng chết hắn.

Cô chỉ giả vờ như không nghe thấy, và tiếp tục đi tìm người hướng dẫn.

Khi cô chuẩn bị bước tới trước mặt người hướng dẫn, một cô gái bất ngờ chạy đến chỗ người hướng dẫn còn nhanh hơn cả mình.

"Thầy, em muốn xin nghỉ. Em đang trong kỳ kinh nguyệt."

Huấn luyện viên ngơ ngác nói. "Em mới vừa mới nói nguyên nhân này một tuần trước. Kinh nguyệt của em mỗi tuần đến một lần? Ai cũng không được xin, nếu không sẽ không công bằng với học sinh khác! Đóng góp cho lớp. Mọi người đều có nghĩa vụ phải tham gia!"

“Vâng." Ban học nữ thật sự không có kinh nguyệt, mặc dù không hài lòng, nhưng cũng không có đặc biệt phản kháng.

Ôn Hạ Vi cũng không tự chủ được dừng lại, xoa nhẹ bụng dưới.

[Lúc này mình mà nói, huấn luyện viên nhất định sẽ cho rằng mình lười biếng không tham gia ]

[Nhưng mình thực sự đang trong kỳ kinh nguyệt.]

[Phải làm sao đây.]

Cách đó không xa, Tần Niên đang chuẩn bị thay giày với các học sinh khác, khi nghe thấy giọng nói của Ôn Hạ Vi, anh không thể không nhìn về phía Ôn Hạ Vi.

Anh không có gì phải lo lắng cả.

Có ổn hay không cũng không liên quan đến anh? Tại sao anh cần quan tâm đến cô ấy.