Chương 30

Mặc dù, hắn hiểu lầm Long lão bản và cô có quan hệ mờ ám, nhưng cũng không thể phủ nhận cô sùng bãi tiền.

Nếu cô muốn, hắn sẽ trả.

Đã cho nhau rồi thì không nợ nhau, hoàn toàn có thể coi cô ấy như không khí, không bao giờ có bất kỳ quan hệ gì với cô ấy nữa.

Tần Niên lấy điện thoại di động ra và nói với Ôn Hạ Vi.

"Kết bạn" Ôn Hạ Vi sửng sốt, thật ra từ khi cô nhập học đến giờ vẫn chưa có nam sinh nào chủ động kết bạn với cô.

Cô ấy nghe Từ Nại Nại nói rằng vì các nam sinh nghĩ rằng cô ấy quá xinh đẹp, có cảm giác lạnh lùng nên họ không dám kết bạn với cô ấy.

Cô thật không ngờ người đầu tiên có dũng khí hỏi xin kết bạn trước mặt mình lại là Tần Niên.

Cô bàng hoàng lấy điện thoại ra, mở mã QR và thì thầm: "Tại sao lại kết bạn với tôi”

Tần Niên không giải thích gì, sau khi chấp nhận, anh ta trực tiếp chuyển 10.000 nhân dân tệ cho Ôn Hạ Vi.

"Phí tổn hại tinh thần"

Ôn Hạ Vi hoàn toàn bối rối, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Chuyện này ... chuyện này thực sự rất xúc phạm!

Nếu là tiền mặt hoặc là ngân phiếu, hiện tại Ôn Hạ Vi nhất định đã đập thứ này vào mặt hắn, hét lớn: "Tôi không muốn tiền thối của anh!"

Nhưng bây giờ là thời đại của thanh toán di động, nếu đánh rơi séc tiền mặt mà không thanh toán được, cô không thể đánh rơi điện thoại di động của mình, phải không?

Cô chỉ có thể chuyển lại tiền, tức giận nói: "Tôi không muốn!"

Nhưng điều này không giống cô chút nào, ngược lại cô ấy còn trong mềm yếu và bị hiểu lầm.

[Tôi là ai mà anh đưa tiền trực tiếp như vậy?]

[Tôi thực sự muốn ném điện thoại vào mặt anh]

[Chết tiệt, tất cả là do thanh toán di động, khiến tôi mất cơ hội tốt để giả vờ hung hãng! ]

Tần Niên hiểu ra một điều sau khi nghe lời nói thật lòng của Ôn Hạ Vi.

Hóa ra cô ấy không muốn tiền vì nó sẽ làm hỏng hình ảnh cao quý của cô ấy?

Hiểu rồi, sau này hắn sẽ tìm lý do đưa tiền cho cô ấy, giống như lần trước tám triệu.

"Chà, xin lỗi đã xúc phạm."

Tần Niên nói xong, cũng không còn gì để nói, định rời đi,

Ôn Hạ Vi đột nhiên duỗi tay, đưa trứng cuộn trong tay cho hắn, đưa cho hắn hai cái.

Tân Niên sững sở tại chỗ, khó hiểu nhìn cô: "Đưa cho tớ?"

Ôn Hạ Vi lỗ tai hơi nóng, may mà trong căn tin không có học sinh nào khác, nếu không người khác thấy cô quan tâm đến một bạn nam như vậy thì phiền phức lắm.

Cô kéo tay Tần Niên, trực tiếp đặt túi trứng cuộn vào tay anh

"Chỗ bánh này, tôi không thể ăn hết nó, tôi chỉ muốn lãng phí nó."

Ôn Hạ Vi rời đi ngay lập tức sau khi đưa nó.

Nhìn hai miếng trứng cuộn tròn trịa trong tay, Tần Niên đột nhiên cảm thấy minh không hiểu Ôn Hạ Vi.

Cô ấy thực sự là một người bình thường, một kẻ tôn thờ tiền bạc, hay cô ấy chỉ là một người dễ mềm lòng?

Khi Tần Niên trở lại ký túc xá, anh thấy Câu Tiến đang thở dài

Hắn vừa nhìn thấy Tần Niên trở về, liền không để ý anh có quan tâm chuyện của mình hay không, trực tiếp hướng Tần Niên oán trách; "Tần Niên, ta thật khó chịu! Ta rốt cục bắt được tin tức có một nữ bạn học một chân đạp hai thuyền, nhưng là tiền bối không cho ta đăng, nói là trường báo không muốn bài nhảm nhí như vậy."

Lúc này, Tần Niên vẫn đang nghĩ về Ôn Hạ Vi... nghĩ về ân tình mà anh ta nợ.

Nghe Câu Tiến phàn nàn, anh chợt nảy ra một ý tưởng.

"Đương nhiên, nếu tờ báo của trường là tích cực và tươi sáng, thay vì mỗi ngày nghĩ đến việc bắt sơ hở của Ôn Hạ Vi cậu cũng có thể trả tiền cho cô ấy để làm người mẫu, sau đó yêu cầu cô ấy thực hiện một cuộc phỏng vấn tích cực"

“A? Ôn Hạ Vi sẽ không nhận đúng không? Ngày đầu tiên nhập học, cô ấy trực tiếp từ chối tám triệu tệ của đại lão bản, chẳng lẽ cô sẽ thích số tiền nhỏ này sao?"

Tần Niên biết rằng Ôn Hạ Vi đã lấy tiền, nhưng anh sẽ không giải thích điều đó, và tiếp tục nói: "Cô ấy chắc chắn sẽ nhận nó, bởi vì cô ấy từng là người mẫu bìa sách cho tiểu thuyết hàng tháng khi còn học trung học"

Câu Tiến tò mò: "Làm sao cậu biết rõ như vậy?"

"Cậu có thể tìm thấy tất cả trên Internet."

Câu Tiến đột nhiên nghiêng người. "Này này, không nghĩ tới cậu bộ dáng đơn thuần như vậy, còn lên tìm tin tức của Ôn Hạ Vi "

Anh cười mơ hồ hai lần, nhưng sau đó thở dài và nói.

Ý tưởng của anh rất hay, nhưng tôi lấy đầu ra tiền? Tôi cũng là một sinh viên nghèo"

"Tớ tài trợ." Tần Niên lấy điện thoại di động ra chuyển 10.000 tệ cho Câu Tiến, sau đó quan tâm bổ sung nói: “Nhưng là cậu nhất định phải chụp ảnh bìa, không giữ lấy cho mình"

Câu Tiến mở to mắt nhìn thông báo chuyển tiền trên điện thoại, hả hốc mồm kinh hãi.

Một lúc lâu sau anh mới hoàn hồn, kích động nói. "Anh hai ! Không ngờ cậu ngày thường có bộ mặt tàn nhẫn, lại còn khá quan tâm đến chuyện của Ôn Hạ Vi. Bấy giờ cậu ha gục! Cảm ơn cậu!"

Tần Niên bình tĩnh cưới nói

Cuối cùng, phí tổn hại tinh thần của Ôn Hạ Vi và ân huệ của hai cuộn trứng da^ʍ bụt đã được trả lại.