Chương 22

Ôn Hạ Vi:".." Tiếng mẹ đẻ của cô không nói nên lời.

Cố Minh Ngạn thực sự quá cao, mỗi động tác đều lộ ra khí chất nam thần, học giỏi, chơi bóng cũng giỏi.

Nhưng, anh ấy thực sự xuất sắc, không có gì lạ khi anh ấy thu hút rất nhiều người hâm mộ.

Ngay khi Ôn Hạ Vi đang định là lễ phép đáp lại Từ Nại Nại thì điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên.

Cô lấy ra xem, đó là tin nhắn thông báo số dư từ nhà ăn của trường, nhắc nhở trong thẻ còn hai tệ và năm đô la, đồng thời yêu cầu cô nạp tiền càng sớm càng tốt.

Ôn Hạ Vi đột nhiên nhớ tới một chuyện...

Vài ngày trước, cô ấy nhận được một tấm séc 8 triệu, sau đó cô ấy mới biết rằng có phải có một khoản phí xử lý để chuyển tiền séc thành tiền mặt, phí xử lý không hề rẻ, có ấy đã được giảm giá cho sinh viên và tiêu 60.000, đó là tất cả tiền tiết kiệm của cô ấy từ làm việc và học tập trong nhiều năm.

Tất cả những gian khổ ấy cô đều tự mình nuốt lấy, không nói với ai.

Tuy rằng tiền của anh trai đều ở trong thẻ của cô, nhưng cô sẽ không đυ.ng đến một xu nào, dành dụm tiền cho tên kia, để sau này anh ấy cưới vợ. Có vẻ như cô phải ra ngoài và kiếm tiền càng sớm càng tốt

Cô lập tức nhắn tin đến một số:Hẹn gặp anh ở chỗ cũ lúc sáu giờ chiều.

Buổi huấn luyện quân sự vào ngày đầu tiên kết thúc lúc 5:30, nhà trường không có sự sắp xếp nào khác vào buổi tối, vì vậy cô được tự do di chuyển.

Ôn Hạ Vi trở về nhanh chóng tắm rửa, thay quân phục huấn luyện ra và rời khỏi trường học.

Cô đến một khách sạn cách trường không xa.

Ở lối vào khách sạn, một người đàn ông đầu trọc đeo kính đã đợi sẵn ở đó.

Người đàn ông đầu trọc bước vào khách sạn với Ôn Hạ Vi với nụ cười trên môi.

Cách đó không xa, một chiếc máy ảnh phản xạ ống kính đơn nhỏ ra từ một góc, kêu răng rắc và chụp nhanh vài tấm ảnh.

Lúc này, Tần Niên đang ở một mình trong ký túc xá, nhìn chằm chằm vào bản đồ Đảo Lê trên máy tính, cẩn thận đánh dấu những địa điểm mà mình đã đến trong mấy ngày qua.

Đúng lúc này, của ký túc xá đột nhiên mở ra

Tần Niên vô thức đóng bản đồ lại, nhìn lên thấy người bạn cùng phòng đặt buzzer lần trước đã trở lại.

Người bạn cùng phòng này tên là Câu Tiến, hắn ta là một tay săn ảnh.

Bản thân hắn tuy nói mình là phóng viên, nhưng mỗi ngày chỉ lén lút đi theo Ôn Hạ Vi chụp ảnh, cũng không làm được tin tức gì có ý nghĩa cho trường, cho nên chỉ có thể coi là tay săn ảnh.

Câu Tiến hỏi: "Tân Niên, một mình cậu ở ký túc xã sao? Những người khác đâu."

"Họ ra ngoài hết rồi."

Sau khi cả hai nói chuyện vô nghĩa, Câu Tiến không thể chịu đựng được mong muốn chia sẻ của mình.

Hắn kéo một cái ghế đẩu, ngồi ở Tần Niên bên người "Tần Niên, lòng ta đã tan nát oa oa đã...."

Tân Niên không có trả lời, anh tựa hồ cũng không muốn biết tại sao trong lòng hắn lại tan nát.

Nhưng Câu Tiến vẫn lật ra những bức ảnh mà anh ấy chụp cho Tần Niên, vừa khóc vừa lật

"Đây là ảnh ta chụp được của Ôn Hạ Vi"

Khi Tần Niên nghe nói nó có liên quan đến Ôn Hạ Vi, anh ấy không thể không nhìn vào bức ảnh.

Ôn Hạ Vi bước vào khách sạn cùng một người đàn ông trung niên.

"Cái này cũng không thể chứng minh được cái gì, có lẽ chỉ là cùng nhau đi khách sạn nói chuyện nghiêm túc làm ăn mà thôi. Hơn nữa, cho dù là yêu đương, chẳng lẽ không cho phép yêu người trưởng thành là đầu trọc sao?"

"Cậu còn rất lợi hại a, ta là fan não tàn của Ôn Hạ Vi, lấy cớ cũng không bằng cậu"

Cấu Tiến nhìn Tần Niên, thở dài nói: "Nhưng bọn họ thật sự không phải tự do yêu đương a, nam nhân này ta cũng đã tra qua tư liệu."

Long Tạo, chủ một công ty du lịch ở Đảo Lê, đã kết hôn và có một cậu con trai 7 tuổi.

Câu Tiến tiếp tục nói. "Đúng là cô ấy thích đàn ông trung niên, nhưng cậu không thể biện minh cho việc cô ấy thích đàn ông đã có gia đình, phải không?"

Nhưng trong tiềm thức Tần Niên vẫn muốn biện minh cho Ôn Hạ Vi, nhưng khi lời nói đến miệng, anh lại nhận ra.

Cô ấy là một cô gái có ngoại hình rất xinh đẹp, hơn hết cô ấy hiểu rõ điều đó thì có gì phải bàn cãi?

Vì vậy hắn nhẹ giọng đáp: "Ừm, người nói có lý"

Câu Tiến hai tay chống cằm vẻ mặt đau khổ.

"Tớ đang băn khoăn không biết có nên đăng ảnh lên báo trường không? Nếu đăng, số báo này của chúng tôi nhất định sẽ bản rất chạy, nhưng Ôn Hạ Vi lại là nữ thần của tớ nên tớ thực sự không nỡ làm như vậy. Nếu không, tớ sẽ dùng những bức ảnh này để trao đổi, để cô ấy làm bạn gái của tôi, cậu nghĩ sao”

Tần Niên nghiêm túc nhìn hắn. “Đây không gọi là trao đổi, đây gọi là tống tiền, phạm pháp."

Câu Tiến cười vỗ vô Tần Niên bả vai: "Ồ, chúng ta bạn cùng phòng tốt, cậu là muốn báo cáo tôi sao?"

Trên mặt Tần Niên không có một chút đùa giỡn biểu tình

Câu Tiến lúc này thật sự có chút sợ hãi, nụ cười trên mặt chậm rãi thu xuống. "Ngươi... sẽ không báo cáo ta chứ."

Mặt Tần Niên không đổi sắc, phảng phất một giây sau, hắn thật muốn bảo cảnh sát.

Câu Tiến vội đổi lời. "Không tổng tiền cô ấy cũng không sao! Dùng vô viết tin tức thì nhất định sẽ bùng nổ. Nếu không lấy được nữ thần, thì sự nghiệp nhất định phải thành công một chút."