Chương 3

Cần cổ thon dài, theo động tác nuốt nước miếng của anh, hầu kết trên dưới lăn lộn, tiếng nói trầm thấp mang theo bất an cùng hoảng loạn không dễ phát hiện.

"Ừm."

Vừa dứt lời, lại là một trận trầm mặc, Khương Dục chuyên chú lái xe, Lạc Du khó có thể tin mà nhìn anh.

Trên trần xe, vang lên một tiếng ầm lớn, một đạo tia chớp đánh xuống, một giọt mưa to như hạt đậu từ trên trời giáng xuống, ở trên kính chắn gió tràn vào xe.

Một giọt, hai giọt, rồi sau đó là mưa to bùm bùm nối gót nhau.

Trong chớp mắt, mưa xuân tầm tã tới, giọt mưa lớn gấp không chờ nổi mà táp vào cửa sổ, thân xe, trông rất lộn xộn và ồn ào.

"Đúng là không nghĩ tới, tôi chỉ tùy tiện kiếm một chiếc xe trốn paparazzi, không ngờ lại là xe của anh, đã lâu không gặp a~"

Cậu thong thả ung dung kéo khẩu trang xuống, sau đó tháo mũ, mang theo ánh mắt thâm tình, đào hoa tựa như trăng non, ngữ khí vân đạm phong khinh, giống như gặp được một người bạn hàng xóm chơi chung lúc nhỏ.

Mỗi một chữ đều như vậy tự nhiên.

Mưa to trút xuống, càng làm cho bầu trời trở nên âm trầm, khiến cho con đường phía trước mờ mờ ảo ảo. Khương Dục cho xe dừng lại ở ven đường, nước mưa bùm bùm mà rơi xuống, một trận ồn ào, náo động.

Bất đồng với vẻ mặt vân đạm phong khinh của Lạc Du, Khương Dục sắc mặt âm trầm mà nhìn bầu trời, Lạc Du không thèm để ý, vẫn nhìn ngoài cửa sổ tiếp tục nói.

"Thời tiết Giang thành vẫn là như vậy, thay đổi thất thường, Khương Dục, cho tôi mượn di động của anh lát, tôi sẽ gọi trợ lý đến đón."

Khương Dục lấy điện thoại trong túi quần đưa cho Lạc Du.

"Mật khẩu điện thoại của anh là gì?"

Khương Dục không tiếp, nghiêng thân mình vẫn không nhúc nhích mà nhìn cậu, thanh âm thấp hai độ, lạnh đến không khí đều có thể đóng băng.

"1234."

Lạc Du a một tiếng, đốt ngón tay thon dài nhanh chóng nhập mật khẩu, sau khi gọi báo địa chỉ cho trợ lý, liền cúp máy, trả điện thoại lại cho Khương Dục.

"Còn phải đợi một lát nữa trợ lý của tôi mới đến, tôi ở trong này chờ có làm phiền anh không?"

Khương Dục nghiêng thân mình, tay trái đặt trên bánh lái, đầu ngón tay tự nhiên buông xuống, khớp xương rõ ràng, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ, trông rất rẻ tiền, không hợp với cách ăn mặc của anh. Một đôi mắt đen cứ nhìn chằm chằm cậu, sau một lúc lâu mới thong thả mở miệng.

"Em không có gì muốn nói với tôi sao?"