Chương 2

Phỏng vấn cuối cùng cũng kết thúc, Khương Dục cự tuyệt lời mời tiệc tối của chủ biên, lập tức lái xe đến cửa hàng vật dụng của thú cưng. Lúc anh rời khỏi cửa hàng thú cưng, trong lòng ngực ôm hai túi thức ăn thượng hạng còn có vài món đồ chơi yêu thích của mèo.

Khương Dục sải bước đi đến đuôi xe, đem đồ vật bỏ vào trong cốp, lúc anh quay về ghế lái, đã có một người ngồi chỗ ghế phụ. Khương Dục cứng đờ dùng tay kéo đai an toàn, nhíu mày nhìn hắn ta.

Tuy rằng cậu đội mũ, đeo khẩu trang, đem mặt che kín mít, nhưng Khương Dục vẫn nhận ra đối phương vì tiếng nói từ tính, dễ nghe kia.

Cậu là Lạc Du, là ca sĩ thiên phú đầy mình, chạm tay là bỏng trong giới âm nhạc, cũng là người mà anh tơ tưởng bất kể ngày đêm trong mười năm qua.

Khương Dục như thế nào cũng không nghĩ rằng, một giờ trước còn nghĩ đến cậu, giờ phút này cậu lại ngồi ghế phụ của xe anh, giống như một giấc mơ vậy!

Lạc Du cong eo, tay phải đem vành nón kéo xuống thấp, ánh mắt trốn tránh mà thúc giục: "Làm phiền anh, mau chóng rời khỏi đây, phía sau có người theo đuôi tôi."

Tiếng lạch cạch vang lên, Khương Dục cài chặt đai an toàn, như cũ nghiêng thân mình vẫn không nhúc nhích mà nhìn cậu.

Lạc Du thoáng ngẩng đầu, từ khe hở cửa sổ xe mà nhìn ra, thấy bên ngoài có vài paparazzi cầm camera nơi nơi tìm bản thân. Cậi cũng không quay đầu lại, từ trong túi áo lấy ra vài tờ tiền lớn nhét vào bên cạnh.

"Làm phiền anh, đi chỗ nào cũng được, chỉ cần mau chóng rời khỏi đây thôi."

Khương Dục liếc mắt nhìn đối phương một cái, lại nhìn thoáng qua tờ tiền nhét trong tay.

Làn da cậu vẫn trắng như vậy, chỗ khớp xương ngón trỏ đến khớp xương ngón áp úp có một đoá hoa màu đỏ, đối lập với màu da của cậu càng bắt mắt hơn.

Oanh!

Khương Dục bật động cơ xe, dẫm vào chân ga, chiếc xe Porsche liền tăng tốc, chỉ trong nháy mắt liền khiến nam nhân ngồi ở ghế phụ phải thẳng lưng dán vào lưng ghế, cổ theo bản năng ngưỡng về phía sau, tay phải nắm chặt lấy một bên tay vịn, hoảng loạn nhìn về phía người lái xe.

"Này người anh em, tốc độ xe… … A? Khương Dục? Là anh có đúng không?"

Đã rời khỏi phạm vi tầm mắt của paparazzi, Khương Dục vẫn như cũ không hề giảm tốc độ, tay phải nắm bánh lái, chuyên chú mà nhìn chằm chằm phía trước, tay trái đem cửa sổ xe mở ra, giơ tay kéo cổ áo sơ mi, cởi bỏ hai cúc áo trên cùng.