Chương 17

"Em là Khương Dục đúng không? Thầy đã nhìn qua thành tích của em, rất không tồi, nhưng mà em cũng nên biết rằng, tiến độ học tập và mức độ đề thi trường cũ của em khác với ở đây, em cũng đừng lo lắng quá, chỉ cần em nghiêm túc học tập, nhất định sẽ đuổi kịp tiến độ thôi."

Người đang nói chuyện chính là chủ nhiệm mới của anh, họ Ninh tên chỉ có một chữ Yến, bên ngoài áo sơ mi là chiếc áo khoác màu xám, trên sống mũi là một chiếc mắt kính, trông rất lịch sự, văn nhã.

Khương Dục gật đầu, "Em hiểu rồi."

"Bây giờ thầy dẫn em đến lớp học trước, khi nào đến thể dục giữa giờ thì em tới phòng giáo vụ nhận đồng phục."

"Được."

Phòng học số năm lớp 11.

Chuông reo lên tiếng đầu tiên, Lạc Du mới bước vào phòng học, cậu leo tường vào để tránh chủ nhiệm giáo dục đang đi điểm danh.

Việc đầu tiên cậu làm khi vào phòng chính là lấy cặp sách bị giặt đến trắng bệch nhét vào trong hộc bàn, rồi sau đó đem đầu gác trên cánh tay, nằm xuống ngủ.

Vốn dĩ cậu không có lý do gì để ở nhà của Uông Minh Viễn, nếu không phải vì chờ mẹ cậu, cậu mới lười đến ở nhờ nhà của một người đàn ông không có chút nào liên quan đến bản thân.

Mà hiện tại, cho dù là chờ mẹ đi chăng nữa, nhìn một nhà ba người đó, lại nhìn bản thân trông chẳng khác gì một người dư thừa, Lạc Du càng không có lý do để quay về nhà Uông Minh Viễn, cậu dứt khoác ở lại tiệm net, sáng hôm nay là từ tiệm net đi thẳng tới trường luôn.

Bàng Bạch từ ghế sau nhoài người lên, nghiêng đầu tới, đem bánh bao còn nóng hổi bỏ vào lòng bàn tay Lạc Du.

"A, Du ca, đồ ăn sáng của anh này, là bánh bao đó, em biết anh thích ăn nhất bánh bao thịt của tiệm này, lúc sáng sớm liền cố ý đí mua cho anh, còn nóng ăn rất ngon nha!"

Lạc Du cũng không ngẩng đầu lên, đem bánh bao cất vào trong ngăn kéo, phất phất tay.

"Đừng làm phiền tao."

"Thật là, yên tâm, em không làm phiền anh nữa. A…… Du ca, anh mau dậy xem, học sinh mới của lớp chúng ta nhìn còn đẹp trai hơn……. A, không phải, là đẹp trai ngang với anh mới đúng."

Lạc Du bị Bàng Bạch làm phiền, ngồi dậy, đánh một cái trên tay của hắn, không kiên nhẫn nói.

"Mày còn có để cho tao ngủ không?"

Lúc nhìn lên bục giảng, thấy người đứng bên cạnh Ninh Yến, bằng mắt thường cũng có thể thấy được khuôn mặt của cậu dần dần trầm xuống.

Bàng Bạch còn chưa phát hiện, vẫn lấy tay kéo ghế.