Chương 4

Trương Tuyết Minh đột nhiên hỏi: "Giáo sư Thiếu à có phải thầy thích tôi không?"Sắc mặt Thiếu Văn Thanh nháy mắt trở nên lạnh lẽo, ngón tay thon dài nắm chặt quyển sách, nhướng mày lạnh giọng: "Cút." "Thầy thích kiểu con gái thế nào? Xinh đẹp giống thầy sao? Tôi cảm thấy nên ôn nhu một chút, tính thầy đã dữ lắm rồi, người kia nếu cũng nóng tính thế này, hai người...... Chậc."Thiếu Văn Thanh sầm mặt, lạnh nhạt nói: "Học bù xong hết các môn học kỳ 1, có kết quả thi lại rồi? Có cần tôi hỏi thầy Cù giúp cậu không?" "Không thú vị." Trương Tuyết Minh khịt mũi, xoay người vẫy vẫy tay về phía sau: "Đi đây."

Anh dựa vào chút lý trí cuối cùng, cố gắng về đến ký túc xá, không để lộ sự thật bản thân là Omega.Thiếu Văn Thanh không cho Trương Tuyết Minh tới gần phòng học , trừ việc không thích hắn theo đuổi người khác ở đó, còn có một nguyên nhân nữa. Mỗi lần chỉ cần hắn đến, anh hoàn toàn không thể tham gia lớp học.

Dường như hắn có gen di truyền Alpha mạnh hơn những Alpha khác.

Thiếu Văn Thanh chán ghét thứ gọi là hệ thống gen, không thể thay đổi, càng chán ghét hơn khi trở thành một Omega bị kỳ phát tình chi phối, vậy nên cho tới bây giờ anh vẫn luôn gạt đi giới tính thứ hai của mình, giả làm Beta trước mặt mọi người.5 năm trước, anh đến đây một mình, không có bạn bè, cũng không quá thân với sinh viên, vì luôn cẩn thận dùng thuốc ức chế nên không có ai phát hiện anh thực ra là Omega. Nhưng chỉ cần Trương Tuyết Minh vẫn còn quấn lấy Hứa phong, còn lôi kéo tán tỉnh ngoài phòng thí nghiệm, một ngày nào đó anh sẽ bị lộ, tất cả mọi người sẽ biết anh là Omega mất

Thiếu Văn Thanh bóp trán, chịu đựng cơ thể mềm nhũn và cảm giác dính dính khó chịu, như tự ngược đãi dùng sự tự chủ chống lại phản ứng sinh lý của gen mình Giáo sư Thiếu thầy thích tôi sao?

Khi hắn hỏi câu này, trong mắt là sự châm chọc và khıêυ khí©h, cả tin tức tố hung mãnh kiêu ngạo trên người hắn nữa. Thiếu Văn Thanh vô lực muốn nắm chặt tay, nhưng không dùng được một chút sức nào, run rẩy từ đầu ngón tay đến bả vai, cực kỳ chán ghét thân thể không kháng cự được bản năng này của mình.Anh cắn chặt răng, cuối cùng vẫn phải đầu hàng tiêm thuốc ức chế vào cơ thể, mới khó khăn tìm về một tia lý trí còn sót này của mình Tuy Trương Tuyết Minh chỉ châm chọc anh, lại vô tình nói trúng sự thật.

Buổi xem mắt sắp xếp tại một nhà hàng khá tốt ở Bình Minh, anh đến sớm hơn mười phút so với thời gian hẹn, nhưng cô gái kia đã đến, dáng ngồi tiêu chuẩn thẳng lưng ưỡn ngực, bên cạnh là mẹ kế của mình

Thiếu Văn Thanh đi qua, ngồi đối diện hai người phụ nữ.Thiếu Văn Thanh bị mẹ nhắc đi nhắc lại từ hai ngày trước rằng cô gái này tên là Viên Minh Minh, làm việc tại Viện di truyền - cùng đơn vị với mẹ anh, điều kiện gia đình tốt, con gái một, học thức cao, hiểu biết và nhã nhặn, rất xứng đôi với anh. Thiếu Văn Thanh vừa ngồi xuống, mẹ anh liền cười đứng lên: "Xin lỗi Minh Minh dì đi vệ sinh một lát, các con nói chuyện nha ~" Viên Minh Minh gật nhẹ đầu đứng dậy: "Dì Kiều, có cần con đi cùng dì không ạ ?"Kiều Như vội xua tay cười nói: "Không cần", đưa mắt ra hiệu với con trai, mới tủm tỉm đi nhà vệ sinh, hơi dừng lại vài giây rồi vòng đến một chỗ ngồi có chậu cây lớn bên cạnh chỗ hai người quan sát. Thiếu Văn Thanh rót trà cho Viên tiểu thư, ngón tay chống trên vách ly đẩy về phía cô.

"Viên tiểu thư, mời."

Viên Minh Minh trang điểm tinh xảo, tuổi không lớn lắm, mặc một bộ váy liền áo đơn giản, Kiều Như nói rằng năm nay cô đã hai mươi lăm tuổi, nhưng nhìn mặt có vẻ như cô chỉ mới hai mươi, còn trẻ hơn học sinh của anh nữa Trong khi nói chuyện, Thiếu Văn Thanh phát hiện ra rằng, như lời mẹ anh đã giới thiệu, học thức lễ nghi rất tốt, nhưng đáng tiếc, anh là Omega, không thể cùng vị tiểu thư này thúc đẩy nhân duyên.

Đáy mắt Thiếu Văn Thanh lóe lên một tia tối tăm, lướt qua rất nhanh khiến người khác không bắt kịp, khi anh ngẩng đầu lên, ánh mắt ôn hòa kèm theo chút hối lỗi nói: "Viên tiểu thư, rất xin lỗi, tôi mắc một loại bệnh không thể chữa trị."Viên tiểu thư sửng sốt, chưa thể tách khỏi bầu không khí vui vẻ của cuộc trò chuyện, ngốc ngốc hỏi: "Ý, ý anh là gì?"Thiếu Văn Thanh áy náy nói: "Tôi mắc bệnh, không có cách chữa trị, chưa có cơ hội nói với cha mẹ, cô rất tốt, sẽ có những người tốt hơn tôi ở bên cô cả đời, mẹ tôi không nên tự ý hẹn cô đến đây , tôi rất xin lỗi cô ."

Vẻ ngoài tinh xảo lập tức tan nát Thiếu Văn Thanh mặt không đổi sắc mặc cô mắng cho hả giận hai phút, sau đó mới đứng lên, hơi chỉnh lại ống tay áo phẳng phiu, còn chưa kịp nói chuyện, đã thấy mẹ anh nhanh chóng chạy tới. "Minh Minh làm sao vậy!"Viên tiểu thư cười lạnh liếc mắt nhìn bà một cái, cầm túi xách quay đầu đi mất, Kiều Nhạn đuổi theo hai bước, đuổi không kịp, lại quay về tìm Thiếu Văn Thanh

"Con sao vậy! Minh Minh không tốt sao? Con nói gì với con bé rồi vậy?" Kiều Như sắc mặt khó coi hỏi. Thiếu Văn Thanh đi đến bên cạnh xe, một tay ấn ở cửa xe, nghiêng mắt: "Con nói con mắc bệnh không có cách chữa trị. Được "

"Con!" Kiều Như sửng sốt, nhưng nhìn vẻ mặt anh vẫn như thường, mới nhận ra anh chỉ lấy cớ, nhíu mày nói: "Thái độ của con thế nào vậy! Tiểu cô nương người ta xinh đẹp, nhân phẩm cũng tốt, có điểm nào không xứng với con hả Mẹ biết, mẹ là mẹ kế của con, con......"

Thiếu Văn Thanh ngẩng đầu nhìn bà, ôn hòa phủ nhận: "Nếu con coi mẹ là mẹ kế, hôm nay sẽ không đến, nhưng có lẽ mẹ không biết, con là Omega, không thể ở bên vị tiểu thư này được mà "

Kiều Như như bị sét đánh ngang tai "Con nói cái...... cái gì?"

"Nếu con nói con là Omega, không chỉ vị Viên tiểu thư kia cảm thấy khó chấp nhận, mà khi mẹ gặp cô ấy cũng khó nói chuyện, không bằng nói con bị bệnh, sợ mẹ lo lắng nên chưa nói, cho cô ấy một bậc thang."Kiều Như còn đang sững sờ, "Con mới vừa nói con là...... gì cơ?"

Thiếu Văn Thanh cười khẽ, nói: "Cha con không nói với mẹ thật ra con là Omega sao? Cũng đúng thôi, có lẽ ông ta còn quên mất ông ta có một đứa con trai, làm sao nhớ được giới tính thứ hai của con trai ông ta chứ hừ ."

Kiều Như ngơ ngác đứng tại chỗ, nhất thời không hiểu được biểu tình của Thiếu Văn Thanh ngơ ngác trong lòng một hồi lâu, mới hơi hiểu ra.

"Con không phải...... vẫn luôn là Beta sao?" Tầm mắt Kiều Như khóa trên mặt Thiếu Văn Thanh , đánh giá biểu cảm của anh, tuy rằng hai mẹ con không thân cho lắm nhưng anh chưa từng ngỗ nghịch với bà như đối với những người khác, ngược lại ôn hòa cực kỳ.