Chương 3

Trương Tuyết Minh không nói gì.

Hứa Phong lại thở dài nói: "Cậu đừng vì chọc giận giáo sư Thiêu nữa mà tùy hứng thế chứ, anh ấy đối xử với ai cũng lạnh lùng, chúng tôi đều rất sợ anh ấy, cậu cố tình gây sự chọc giận anh ấy để làm gì, về lớp chăm chỉ học tập, sau này đừng đến nữa a."Trương Tuyết Minh đút hai tay trong túi nói , "Hứa phong , có thể xin vào phòng học của các anh không?"



Hứa phong như lâm đại địch lùi về sau một bước: "Cậu muốn làm gì hả ?" Trương Tuyết Minh xua xua tay, xoay người, đưa lưng về phía cậu ta nói nhẹ: "Không có gì, đi đây, lần sau lại đến chơi với anh nữa ."



Hứa phong nhìn bánh kem trên tay khóc không ra nước mắt, bị kẹp trong mối quan hệ "không thể hiểu được" giữa một Alpha thích cậu ta và một Beta cậu ta yêu thầm, đặc biệt là hai người kia lại như nước với lửa. Mới chết chứ

Cậu ta thật sự muốn chết a!



Hứa phong chấp nhận số phận thở dài, chỉ hận bản thân nhiều chuyện, lần trước cậu ta ra ngoài gửi tài liệu học , gặp một đám Alpha đánh nhau ở ngõ nhỏ sau trường học.Cậu ta không giống những Alpha mạnh mẽ khác, thậm chí có thể nói là yếu ớt, nhưng khi thấy một Alpha khóe miệng chảy máu đơn thương độc mã đối mặt với năm Alpha khác không chút sợ hãi, tin tức tố trong không khí lung tung rối loạn tràn ngập đầy ngõ hẻm Trong nháy mắt đó hai chân cậu ta như bị trói chặt, không thể động đậy mặc cho tin tức tố mùi máu tanh nồng nặc kia tràn vào chóp mũi, sau đó ma xui quỷ khiến hô lớn "Cảnh sát đến", cứu Trương Tuyết Minh



Từ đó về sau, hắn liền "theo đuổi" cậu ta, từ bánh kem đến hoa tươi, ùn ùn không dứt các phương thức theo đuổi khác nhau, Hứa Phong muốn dùng lời lẽ chính đáng từ chối hắn, nhưng Trương Tuyết Minh lại rất có chừng mực mới tức chết chứ chưa bao giờ vượt rào.lần nào (ông muốn cậu ta vượt rào với ông à)

Nói thích cũng được, nói có lòng biết ơn cũng được, hắn đều không biết ngại nói cái gì cũng có thể nói.được



Quá đáng sợ.mà Trương Tuyết Minh rời phòng thí nghiệm, tình cờ gặp Thiếu Văn Thanh đi ra từ văn phòng giáo viên chuẩn bị về ký túc xá, thấy anh mặt không cảm xúc đi lướt qua, hắn bỗng nhiên khó ở.

"Ồ, giáo sư Thiếu sau đi vội thế, hôm nay có hẹn xem mắt à?"



"Buông tay!"

Thiếu Văn Thanh mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, không thể chấp nhận động chạm chân tay với bất kỳ ai, Trương Tuyết Minh đang nắm cổ tay anh, lòng bàn tay nóng bỏng dán lên xương cổ tay hơi lạnh, lông mày lập tức cau mày lại

Trương Tuyết Minh không buông tha, còn dùng sức kéo anh đến gần, chỉ cách ngực hắn mấy centimet, "Tôi không buông làm gì được tôi ."Cũng thật tình cờ, nơi này là góc cầu thang, cách khu dạy học phía trước khá xa, gần như sẽ không có người tới, đáy mắt Trương Tuyết Minh mang theo ý cười, cúi đầu ghé sát vào tai anh, nói: "Tức giận?" Thiếu Văn Thanh siết chặt tay, bất ngờ đẩy mạnh hắn ra.Thiếu niên Trương Tuyết Minh trẻ tuổi nhiều năng lượng, thầm nghĩ: "Tôi nể mặt Hứa phong mới nhẫn nhịn anh hết lần này đến khác, kết quả giáo sư ngu ngốc này cứ gặp mặt là soi mói, tôi từng cứu anh đấy, đồ vong ân bội nghĩa.này" Nếu anh không phải Beta, hắn đã đánh anh đến khi quỳ xuống gọi ba ba rồi.Trương Tuyết Minh thoát khỏi giam cầm của hắn, lui về phía sau một bước, lạnh lùng nói: "Cậu có thể theo đuổi Hứa phong, ở bên ngoài, không được tới gần phòng học nửa bước."

"Chậc." Trương Tuyết Minh cười nhạo, ghé sát tai anh: "Sao thầy ghét tôi vậy hả?"

Có lẽ Trương Tuyết Minh là con lai, tuy mới 18 tuổi, nhưng đã cao hơn Phó Thanh Sơ - hơn hắn mười tuổi, vai rộng chân dài mặt mày rõ nét, hơn nữa rất ra dáng đàn ông.(ủa chứ không lẽ đàn bà )

Vì tuổi còn trẻ, không thể thu hết tin tức tố trên người lại, như có như không lượn lờ tản ra xung quanh.

Thiếu Văn Thanh thuộc loại hình thon gầy, khung xương mảnh khảnh, cổ tay mềm mại tinh tế, sờ vào có cảm giác mịn như tơ lụa loại tốt vậy ánh mắt Trương Tuyết Minh khẽ dời xuống, đến eo cũng thon như con gái. Của Thiếu Văn Thanh (trời ơi )