Giáo Sư Quá Dùng Sức

3.14/10 trên tổng số 7 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tình yêu thầy trò là điều không thể và luôn bị ngăn cấm. Truyện Giáo Sư Quá Dùng Sức của tác giả Mã Giáp Nãi Phù Vân xoay quanh chuyện tình cảm của một vị giáo sư và một cô học  …
Xem Thêm

Chương 4
Giọng điệu Tô Tín nói cực kỳ uất ức, vô cùng uất ức. Giống như Thiên Lôi bổ cho một phát sống không được chết không xong.

Tôi vội vàng nghiêm trang nhìn anh ta nói: “Tuyệt đối nguyên nhân không phải vì thầy, càng không phải vì em trai thầy ạ, thật đấy, em không có không vui, có thể được thầy dạy thêm em vui còn không kịp đấy.”

Tô Tín híp híp đôi mắt hồ ly của mình vẽ ra một đường cung, lấy một bút nằm trên bàn mở cuốn sách của tôi ra, “Trước tiên chúng ta nói lại bài sáng hôm nay đi.”

…...1 giờ sau……

“Kỳ Nguyệt, tôi hỏi em, trước giờ em có học qua toán cao cấp chưa?”

“Học qua, đương nhiên là qua rồi.”

“….Vậy thì sao cả khái niệm đơn giản nhất cũng không biết.”

“Không cần xem khái niệm, em có thể trực tiếp làm bài.”

“Tốt lắm, vậy em thử làm đề này xem.”

…….Lại qua thêm 1 giờ…….

“Vẫn chưa làm xong?”

“…..Dạ, thầy cho đề khó quá, liên quan nhiều kiến thức khác quá, khi em học cấp ba là học sinh chuyên văn. Thầy lấy tiêu chuẩn của người học toán ra làm chuẩn thì quá làm khó em rồi.”

“Còn nói điều kiện với tôi, đề này rất đơn giản, sinh viên khoa khoa học tự nhiên còn không thèm liếc mắt tới.”

“o(T~~T)o”

“……Thôi, bỏ qua đề đó đi, em xem đề này, đơn giản hơn đó.”

“Dạ….”

……Lại thêm 1 giờ……cả sao và trăng đều đã xuất hiện……

“Kỳ Nguyệt, còn ổn chứ.”

“………”

“Thì ra em không chỉ không học toàn đại học mà ngay cả toán cấp 3 cũng không học, em có thể thi tới đại học thật không tầm thường.”

“……..”

Tôi liếc nhìn hoàng hôn đang buông ngoài cửa sổ, nhìn về phía Tô Tín, anh đó, mặc kệ anh sĩ nhục tôi thế nào đi nữa, tôi cũng không thể nào tức đến no bụng, tôi chỉ cần thức ăn đến làm trống cái dạy dày đang kêu của tôi thôi.

Cái người Tô Tín kia cuối cùng cũng có chút lương tâm, không nhân lúc tôi đang làm bài mà mở hộp cơm đang thơm ngào ngạt kia ra mà một mình hưởng thụ.

Anh lại xoay xoay cây bút, khuôn mặt tuấn tú ban đầu còn bình tĩnh lúc sau lại ẩn giật sự tức giận, “Nhìn tôi cái gì, làm bài!”

“Thầy, em đói bụng.” Tôi ai oán nói.

“Làm đề kế tiếp.”

Tôi gác cằm trên tờ giấy chi chít công thức, những công thức này đương nhiên không phải là tôi viết, chữ của Tô Tín quả nhiên cùng một dạng với anh, bề ngoài thanh tú nhã nhặn lại mang theo khí chất sang trọng.

Tôi giận dễ sợ, cực kỳ bất mãn nói: “Còn làm bài nữa, dù sao cũng không biết làm, thầy, thầy đừng ngược đãi em nữa.”

“Kỳ Nguyệt,” Tô Tín để cây bút xuống, nghiêm túc giương đôi mày kiếm lên: “Rốt cuộc là tôi ngược đãi em hay là em ngược đãi tôi, tâm trạng tôi bây giờ cực kỳ bi thương, mới về nước dạy học lại gặp phải một người vô cùng phiền phức như em.”

“Aizz! Vốn dĩ chúng ta không hề quen biết chỉ là người qua đường Ất Giáp gì đó, chính anh là người đến chăm lửa gây chuyện trách tôi cái gì chứ. Còn có chỉ vì chuyện nhò này mà bức tôi giải đề. Không lẽ bức tôi nhảy lầu anh mới cam tâm sao, ngày mai báo chí sẽ thổn thức đưa tin ‘Đắng lòng nữ sinh đại học X không chịu nỗi áp lực nhảy lầu tự sát, nguyên nhân là do bị thầy giáo ép buộc giải đề, giáo dục thời nay, khiến cho tuổi trẻ không biết đi con đường nào?’” Tôi cực kì căm phẫn khẳng khái nói hết (vô cùng tức nên không còn thầy trò gì nữa =.=)

Haha, anh buồn cười, “Nhìn không ra, em lại nói hết như vậy, lại vô cùng thâm tình quả nhiên là học sinh chuyên văn.”

Tôi vẫy vẫy ngón tay cầm bút, kiêu ngạo như con công xòe đuôi: “Tất nhiên rồi, tài nghệ văn học, năng lực diễn thuyết những thứ này khoa khoa học tự nhiên các người sao có thể với tới được.”

Tô Tín cười đến khuynh quốc khuynh thành, anh nâng cằm lên, tay áo sơ mi bị anh tùy ý xắn lên, lộ ra cánh tay trắng trẻo bền chắc. Làm sao lại nhìn sắc đẹp như thay cơm, bụng của tôi lại đói hơn rồi.

Anh cười xong nói tiếp: “Nếu bây giờ em nhảy lầu mà không chết thì phải thật xin lỗi báo chí ngày mai sao?”

“Không chết thì không cần báo chí, mà nếu như tôi tàn phế, cả đời này cũng đổ thừ cho anh, anh phải chịu trách nhiệm cuộc sống hạnh phúc nửa đời sau của tôi cho đến khi tôi rời khỏi nhân thế, à không, cho dù tôi chết biến thành ma cũng không bỏ qua cho anh, thành ma cũng đi theo lão già anh.” Tôi vô cùng trôi chảy thốt ra.

Anh ngẩn ra, đưa tay xoa xoa cái mái ngố của tôi, nói một chữ: “Được.”

Đột nhiên tôi có phần không được tự nhiên, mặt hơi nóng lên, khẩn trương đầy tay anh ra, không kiên nhẫn nói: “Đừng có mà sờ lung tung, chúng ta là thầy trò đó.”

Anh cười càng vui vẻ, đem hộp đựng thức ăn đẩy tới đây: “Đi tới chỗ dì quản lí hâm lại cho nóng rồi mượn thêm hộp cơm, tới đây ăn cơm.”

“Yes sir!” Giờ phút này tôi còn vui vẻ hơn anh, cầm hộp cơm lên đi ra ngoài, đi tới cửa tôi cười gian quay đầu lại nói: “Thầy, anh không sợ tôi bắt cóc bữa tối của anh ăn một mình luôn sao.”

“Kỳ Nguyệt, em đừng quên, sau này thời gian chúng ta gặp nhau còn rất nhiều, tôi không ngại đâu.” Anh nheo đôi mắt lại nghiêm mặt nói: “Huống chi tôi còn rất nhiều đề bài.”

“Ba phút sau trở lại!” Tôi bỏ lại những lời này rồi thụt mạng chạy xuống lầu.

Các bạn nói xem người này sao có thể độc ác như vậy.

●●●●●●

Ăn cơm xong Tô Tín cũng không làm khó tôi nữa mà thả tôi về. Tôi cười tít mắt ca ngợi tay nghề nấu ăn của mẹ anh rồi happy ôm đống sách đi về.

Đi đến lầu hai đi động trong túi reo vang. Đoán chắc là Tân Hân muốn khảo sát tình hình chiến đấu, tôi nhấn nghe rồi lập tức quát lên: “Bác gái Tân Hân à, như cậu mong muốn, tớ cùng tên nhãi Tô Tín kia ở chung rất tốt, thật sự tốt, tốt đến không thể tốt hơn nữa, tốt đến nghiến răng nghiến lợi, tớ hận không thể ôm lấy đùi anh ta, hướng anh la lớn, thầy Tô à, thầy là mục tiêu sau này của em, thầy là ánh sáng chiếu sáng cuộc đời em, có thể được thầy hướng dẫn, em, em, em nhổ vào đại gia anh.”

Đối phương trầm mặc thật lâu, rốt cuộc mở miệng: “Kỳ Nguyệt, còn tốt chứ.”

Bên kia điện thoại truyền tới tiếng nói Tô Tín lạnh lùng như đang ở trong hầm băng lạnh giá. Tôi thiếu chút nữa sợ tới mức quăng điện thoại, trên trán đổ vài giọt mồ hôi lạnh, tôi nhanh chóng cầm chặt điện thoại hét lên: “Alo alo…..Aiz, sao tín hiệu không tốt vậy nhỉ, nghe không được nữa rồi…..sóng bị gì vậy, thật là, cúp máy đây.”

“bụp” ta cúp điện thoại, quẹt quẹt mồ hôi, Tô cầm thú đúng là âm hồn không tan. Nhưng là tôi vừa chân trước chân sau ra cửa, anh ta liền gọi làm gì?

Điện thoại lại vang lên, chắc là Tô cầm thú lại làm phiền. Tôi cầm củ khoai lang nóng bỏng tay đi qua đi lại hai vòng, cắn răng mở nắp điện thoại.

“Alo….” Tôi cố tình hạ thấp giọng ra vẻ yếu ớt, cho Tô Tín cảm nhận được nội tâm tôi đang vô cùng sám hối.

“Kỳ Nguyệt cậu không khỏe sao?”

Lần này rõ ràng không phải Tô Tín mà là một giọng nam không quá quen thuộc.

“Bạn là?”

“Tớ là Tô Minh Á, còn nhớ không?”

Tôi nhất thời sống lại trạng thái bổ sung đầy máu: “À, thì ra là bạn học Tô Minh Á.”

So với tên Tô Tín bỉ ổi đầy phúc hắc kia thì bạn học Tô quả nhiên là một thiên sứ thuần khiết.

“Ha ha, vừa rồi nghe âm thanh không có tinh thần kia của cậu còn tưởng cậu xảy ra chuyện gì.”

“Bây giờ không sao rồi, nghe được giọng của bạn học Tô, tớ liền hồi quang phản chiếu rồi.” Tôi nói cực kì khoa trương.

Bên kia lập tức cười vang: “Kỳ Nguyệt bạn thật hài hước.”

“Không tồi, không tồi.”

…………

Xét thấy cùng Tô Minh Á càng nói càng vui, tôi ôm sách ngồi xuống góc tường, đắc ý tán gẫu tiếp. Đứa nhỏ này giọng cười rất thấp, nói cũng ít, chắc là bị Tô Tín áp bức lâu rồi, tôi tùy tiện nói ra câu nào cũng làm cho cậu ta cười vui vẻ. Biểu hiện này của cậu ất làm tôi có cảm giác thành tựu, về phương diện khác thì tôi càng kiên định quyết tâm rời xa yêu nghiệt Tô Tín kia.

Nhưng mà thành công thế nào đi nữa nếu còn ngồi tiếp thì tôi sẽ tê chân đến tàn phế mất, vì vậy tôi dùng một câu chuyện cười kết thúc một tiếng nấu cháo điện thoại, phủi phủi quần, vất vả đứng dậy.

Nhưng không đứng không biết, vừa đứng đã giật mình.

Phía cuối cầu thang, Tô Tín im lặng bình tĩnh đứng đó, ánh sáng đen tối quấn quanh thân hình đẹp đẽ của anh.

Đôi mắt hẹp dài, tròng mắt đen bóng nhìn tôi như đang dọa người.

Chân tôi nhất thời tê dại mềm nhũn, tê dại là do lúc nãy ngồi chồm hỗm, mềm nhũn là bị anh ta làm sợ hãi.

Có hai khả năng là anh đã đứng đó thật lâu nghe tôi làm nũng với cái điện thoại, hai là đúng lúc tan làm đi ngang qua, nhưng là cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là……

Tôi sợ hãi lên tiếng “Chào thầy ạ.”, anh ta như không thấy tôi, bước nhanh qua tôi, vung lên bên tai một làn gió nhẹ, quẹo khúc quanh biến mất trong tầm mắt tôi.

Giờ phút này, tôi thật sâu ý thức được, thầy Tô kính yêu của chúng ta đã tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng đó. Tôi vội vàng chạy như điên theo bóng lưng anh , chạy đến bên cạnh anh, không kịp hít thở, khom người thật sâu, hét lớn: “Thầy Tô, thật xin lỗi!”

Hét xong, tôi cũng không dám nhìn vẻ mặt của anh, lại tiếp tục như điên chạy đi, tôi cảm thấy bản thân mình thật khác người hoàn toàn không giống với tiểu cô nương ngây thơ lúc nãy. (her, cũng biết mình khác người @@)

Không muốn nghĩ nhiều nữa, tôi chạy đi, an ủi bản thân, Tô Tín mặc kệ anh có tha thứ hay không dù sao tôi cũng đã khiêm nhường xin lỗi rồi, anh là giảng viên, giảng viên thì không nên để tâm, nhỏ mọn như vậy?”

●●●●●●

Trở lại ký túc xá, tôi trước nghĩ sau suy sau này Tô Tín sẽ ngược đãi tôi như thế nào, tâm tình lên mạng cũng không còn, tắm rửa xong thì ôm cuốn tiểu thuyết lên giường.

Tân Hân nhìn tôi, vẻ mặt như vừa ra cửa liền đạp phân. Cô giật mình hỏi: “Kỳ Nguyệt, cậu làm sao vậy? Đầu óc bị kẹp cửa à?”

“Đầu cậu mới bị kẹp cửa đó.”

“Có phải thầy Tô không dạy bù cho cậu mà làm chuyện khác, cậu mất rồi hả?”

“………..”

Tôi mở tiếu thuyết, đeo tai nghe nghe nhạc, không để ý tới cái người da^ʍ tặc kia nữa.

Do hôm sau không có giờ học nên tôi ngủ một giấc tới trưa mới dậy, tôi theo thói quen nhìn điện thoại đã chỉnh sang chế độ rung, thấy có một tin nhắn tối qua chưa đọc.

Nội dung tin nhắn là: Kỳ Nguyệt, hộp cơm hôm qua em mượn vẫn còn ở chỗ tôi, mời em ngày mai 11:30 tới văn phòng tôi đem nó đi trả.

Người gửi: Thầy Tô.

Tôi liếc liếc ánh sáng mặt trời ngoài cửa sổ, không đành lòng nhìn vào góc phải màn hình, 11:36, bốn con số bé nhỏ đang diễu võ dương oai, giống như đang nói ‘nhìn tôi chính xác đến từng phút chưa này.’

A ─────── tôi rú dài một tiếng, ủ rũ ngả đầu vào gối.

Thêm Bình Luận