Chương 1: Giáo viên dạy thay

Nhất Trung là ngôi trường cấp 3 số một thành phố B, không chỉ chất lượng giảng dạy xuất sắc, mà môi trường trong khuôn viên cũng tốt nhất. Phải mất hàng giờ đồng hồ để đi hết toàn bộ khuôn viên trường học.

Hiệu trưởng Uông nhiệt tình kéo Ngôn Chinh đi dạo trong khuôn viên trường, tươi cười nhìn anh, giới thiệu: "Tiểu Ngôn, cậu sẽ dạy lớp 12 số 1, là lớp giỏi nhất trường chúng ta! Tôi tin rằng dưới sự dạy dỗ của cậu, thành tích của lớp học sẽ càng rực rỡ hơn!”

"Vâng."

Thái độ lạnh nhạt của Ngôn Chinh và sự nhiệt tình của hiệu trưởng Uông tạo thành một sự đối lập rõ rệt.

Hiệu trưởng Uông không ngại, dù sao, Ngôn Chinh chính là giáo sư đại học Q! Mới 32 tuổi đã trở thành giáo sư khoa vật lý của trường đại học hàng đầu Trung Quốc, chỉ số IQ vô cùng cao!

Vậy làm thế nào giáo sư này lại đến trường cấp 3 Nhất Trung để dạy thay? Phải bắt đầu từ giáo viên chủ nhiệm cũ của lớp 12 số 1.

Ngôn Hoa là giáo viên vật lý kiêm giáo viên chủ nhiệm lớp 12 số 1, làm việc vất vả quanh năm, sức khỏe ngày càng kém đi, cuối cùng một ngày nọ trong giờ học đã ngã xuống. Khi đưa đến bệnh viện cấp cứu, cô được chẩn đoán mắc ung thư dạ dày giai đoạn giữa. Ý thức trách nhiệm của Ngôn Hoa quá lớn, thậm chí bất chấp tính mạng và sự an toàn của bản thân để hoàn thành xong hai tháng cuối cùng cho lớp 12 số 1, đưa học sinh của mình vào phòng thi đại học.

Ngôn Chinh là em trai ruột của Ngôn Hoa, vì để chị gái an tâm chữa bệnh, chủ động đáp ứng dạy vật lý cho lớp 12 số 1, Ngôn Hoa sau một hồi cân nhắc kỹ lưỡng rốt cuộc đồng ý đến bệnh viện chữa bệnh, để em trai thay mình dạy lớp 12 số 1.

Vì vậy, ... Giáo sư đại học Q - Ngôn Chinh, hôm nay đã đến trường cấp 3 Nhất Trung.

Hiệu trưởng Uông vui đến không khép được miệng.

Chưa đến mùa hè, nắng nhưng không đến mức quá oi bức.

Đây là mùa yêu thích của Ngôn Chinh - đầu tháng tư.

Trong khuôn viên trường, cây cối tươi tốt xếp thành hàng đứng hai bên đường, trong gió xen lẫn mùi thơm của cây cỏ, thổi về phía mặt.

Dường như đã một thời gian dài anh không đi dạo như thế này trong khuôn viên trường trung học. Khuôn viên trường cấp 3 và khuôn viên trường đại học có sự khác biệt rất lớn, ít nhất học sinh cấp 3 vẫn chỉnh tề trong bộ đồng phục học sinh, các cặp đôi yêu nhau cũng không dám ngang nhiên sánh bước bên nhau.

Thỉnh thoảng có học sinh đi ngang qua, sẽ tươi cười chào hỏi hiệu trưởng Uông. Khi nhìn thấy người đàn ông bên cạnh hiệu trưởng Uông, không khỏi liếc nhìn hai lần.

Ngôn Chinh và hiệu trưởng Uông đi song song nhau, nghe ông ấy giới thiệu tình hình lớp 12 số 1, nhưng đột nhiên thấy vẻ mặt hiệu trưởng Uông thay đổi, tức giận nắm chặt đấm tay, trừng mắt nhìn bóng lưng của một cô gái vừa đi ngang qua.

“Đứng lại!” Hiệu trưởng Uông vốn còn cười khanh khách, vừa nhìn thấy ‘nữ ma đầu’ của trường cấp 3 Nhất Trung, trong nháy mắt liền thay đổi sắc mặt.

Nữ ma đầu bị ra lệnh "đứng lại" thờ ơ dừng bước, quay đầu, thần sắc hờ hững: "Lại làm sao vậy?”

Từ "Lại" thốt ra, xem ra cô bị hiệu trưởng bắt được là chuyện thường ngày.

Ngôn Chinh một bên nhìn nữ ma đầu này, trong lòng suy đoán cô đã phạm phải sai lầm gì.

Nữ ma đầu không mặc bộ đồng phục học sinh hoàn chỉnh, chỉ tùy ý khoác cái áo đồng phục mỏng manh, phía dưới mặc quần jeans bó sát, làm nổi bật đôi chân mảnh khảnh của cô.

Dáng người không cao, khoảng 1m60, thuộc loại gầy.

Tóc màu hạt dẻ được cô buộc thành đuôi ngựa, cũng không biết là đã nhuộm hay để tự nhiên. Mái tóc hạt dẻ làm nổi bật làn da trắng nõn của cô, là loại trắng gần như phản chiếu dưới ánh sáng mặt trời.

"Nguyễn Nghị Hòa, tại sao không mặc đồng phục?" Uông hiệu trưởng giọng điệu không tốt.

Thì ra nha đầu này chính là Nguyễn Nghị Hòa. Học sinh được chị gái đặc biệt dặn dò anh phải chăm sóc.

"Đây không phải là đồng phục học sinh sao?" Nguyễn Nghị Hòa tiện tay kéo chiếc áo đồng phục rộng quá mức trên người mình, lười biếng trả lời hiệu trưởng Uông, hoàn toàn không e ngại uy nghiêm của ông.

Ngôn Chinh nhếch khóe miệng, nể mặt hiệu trưởng Uông không cười ra tiếng, nhưng vẻ mặt khinh thường của nữ ma đầu này quả thật có chút buồn cười.

Giống như một thiếu nữ nổi loạn.

Hiệu trưởng Uông nén lửa giận, và nói: "Tốt, không nói về vấn đề đồng phục.Tối qua tan học, hai nam sinh lớp số 5 đánh nhau, nghe nói là vì em. Có phải không? Kích động bạn học đánh nhau trong trường, Nguyễn Nghị Hòa, em thật sự có năng lực.”

Nguyễn Nghị Hòa cười hững hờ, giọng điệu có chút lạnh lùng: "Bọn họ đánh hay không đánh, liên quan gì đến tôi.”

"Em!" Hiệu trưởng Uông thiếu chút nữa tức hộc máu, nghe nói hai nam sinh lớp số 5 kia là tình địch, cùng theo đuổi Nguyễn Nghị Hòa, vì câu nói "Hai người đánh một trận, ai đánh thắng, tôi đáp ứng người đó" liền đánh nhau, trong đó có một nam sinh bị đánh gãy xương. Sáu mươi ngày đếm ngược đến kỳ thi tuyển sinh đại học, gãy xương không phải là chuyện nhỏ, mẹ của cậu bé gấp đến độ khóc lóc, chạy đến chỗ hiệu trưởng Uông cáo trạng, luôn miệng mắng Nguyễn Nghị Hòa là "hồ ly tinh".

"Sắp vào lớp rồi, tôi đi đây." Nguyễn Nghị Hòa thản nhiên nói, hoàn toàn không để ý đến hiệu trưởng Uông đang nổi trận lôi đình.

"Chờ một chút, đây là thầy vật lý mới tới dạy lớp các em, em dẫn thầy ấy đến lớp số 1 đi, vừa lúc lát nữa sẽ học môn vật lý." Hiệu trưởng Uông quay đầu nói với Ngôn Chinh: "Học sinh giỏi lớp số 1 của chúng ta vẫn chiếm đa số, nha đầu này chỉ là ngoại lệ.”

Nguyễn Nghị Hòa liếc mắt nhìn người người đàn ông cao lớn, đẹp trai bên cạnh hiệu trưởng Uông, không nghĩ anh lại là giáo viên vật lý mới.

"Lớp số 1 ở tầng 4", Nguyễn Nghị Hòa lạnh lùng nói với Ngôn Chinh: "Tôi không thích đi cùng người khác.”

Nói xong xoay người rời đi, tuyệt đối không nể mặt thầy giáo mới.

Nhìn xem, đây là thái độ của học sinh dùng để nói chuyện với giáo viên?!

Hiệu trưởng Uông lại muốn xù lông.

Ngôn Chinh cười, vỗ vỗ bả vai hiệu trưởng, nói: "Không sao đâu.”

Hiệu trưởng Uông vô cùng chua xót, giải thích lần nữa: "Lớp số 1 thật sự rất ưu tú, nha đầu này hoàn toàn, hoàn toàn là ngoài ý muốn!”

"Hình như chị tôi rất quan tâm em ấy." Ngôn Chinh nói.

Hiệu trưởng Uông thở dài một tiếng: "Đó là vì chị cậu làm giáo viên chủ nhiệm có kiên nhẫn, nếu không, sao có thể quản loại học sinh này! Cậu chuẩn bị vào lớp đi, nếu em ấy dám làm loạn với cậu, tôi sẽ trừng phạt, không cần vì là nữ sinh mà lưu lại mặt mũi!”

Ngôn Chinh chỉ lạnh nhạt cười cười, đi tới phòng học lớp 12 số 1 trên lầu 4.

Ngôn Hoa trong phòng bệnh đã thao thao bất tuyệt giới thiệu tình hình lớp số 1 cho em trai, lúc nói đến học sinh Nguyễn Nghị Hòa này, độ dài đặc biệt dài, để lại ấn tượng sâu sắc cho Ngôn Chinh.

Nghe nói nha đầu tên Nguyễn Nghị Hòa này, đi học chưa bao giờ ngẩng đầu nghe giảng, hoặc là cúi đầu làm bài tập, hoặc là nằm sấp trên bàn ngủ. Cô ở lớp số 1 xếp trong top 10 những học sinh ưu tú của lớp giỏi nhất, nhưng môn vật lý lại kém đáng kinh ngạc. Hình như cô không có hứng thú học vật lý, ỷ vào việc học giỏi các môn khác nên mặc kệ môn vật lý đứng cuối cùng trong lớp. Ngôn Hoa nhịn không được nói nhiều lần, nha đầu này nếu chịu học tốt môn vật lý, nhất định có thể thi đậu đại học Q.

Ngôn Hoa còn nói, nha đầu này trong lớp đặc biệt quái gở, mỗi lần đổi chỗ đều xin ngồi một mình ở hàng ghế cuối cùng, nếu như sắp xếp cho cô ngồi cùng bàn với người khác, cô liền không đến trường. Bình thường cô không gây chuyện gì, nhưng một khi đã gây, tuyệt đối không phải giáo viên bình thường có thể chống đỡ...

Ngôn Hoa còn nói một đống chuyện về học sinh, Ngôn Chinh lúc ấy chỉ tò mò, Nguyễn Nghị Hòa rốt cuộc là học sinh như thế nào.

P/s: Chương đầu tiên giải thích đơn giản về thiết kế nhân vật, sau đó sẽ tập trung năng lượng bắt đầu!