Chương 2: Không nể mặt

"Tôi là Ngôn Chinh, giáo viên vật lý mới của các em."

Ngôn Chinh viết tên mình lên bảng đen, chữ viết bằng phấn rất đẹp mắt.

Tiếng vỗ tay hoan nghênh dưới lớp vang lên như sấm, nhóm nữ sinh ngoan ngoãn bình thường chỉ biết vùi đầu học hành của lớp 12 số 1, cũng hùa theo các nam sinh reo hò nhiệt tình. Giáo viên mới này quá đẹp trai, dáng người phong độ, quả thực có thể ra mắt làm diễn viên hoặc người mẫu.

Nguyễn Nghị Hòa ngồi ở góc cuối của lớp học, đó là chỗ ngồi riêng biệt, cô dựa vào cửa sổ, chiếc rèm màu xanh rũ xuống mặt bàn của cô, theo gió nhẹ lay.

Cô nằm sấp trên bàn, lười biếng nhìn lướt qua hai chữ trên bảng.

Ngôn Chinh.

Thì ra anh chính là em trai giáo sư đại học Q thường được giáo viên chủ nhiệm khoe khoang, cái gì mà thanh niên tuấn tú, trẻ tuổi tài cao, mỗi lần nhắc đến là thầy hiệu trưởng đều xuýt xoa, khen ngợi em trai cô ấy lên tận trời.

Cứ vậy đi... Mặc kệ anh đẹp trai đến đâu, là giáo viên vật lý thì không hấp dẫn nổi Nguyễn Nghị Hòa.

Cô không thích vật lý, vì vậy cô không quan tâm đến giáo viên vật lý.

Hơi nhàm chán. Không có bài tập về nhà để làm trong tiết này, Nguyễn Nghị Hòa nằm sấp trên bàn ngủ, hai tay vòng quanh mặt, đầu nghiêng về phía cửa sổ.

Rất buồn ngủ, cô ngủ thϊếp đi trong vài phút.

Hai tháng cuối năm lớp 12, không có nội dung bài học mới, về cơ bản đều là ôn tập, chỉ cho học sinh những điểm quan trọng và khó khăn, sau đó yêu cầu học sinh đánh dấu các câu hỏi, làm bài kiểm tra, làm xong rồi thì giảng bài.

Hôm nay, theo tiến độ chương trình giảng dạy là ôn tập lại phần cơ học, giải thích "Các vấn đề về giá trị giới hạn và giá trị cực trị của trạng thái cân bằng".

Các bài giảng được sắp xếp có trình tự, tư duy logic rất đáng khen ngợi. Mặc dù chưa từng làm giáo viên cấp 3, nhưng so với Ngôn Hoa không hề thua kém, dù sao... Anh chính là một giáo sư vật lý! Giáo sư của đại học Q!

Chữ viết trên bảng đen rõ ràng, học sinh tập trung tinh thần nghe giảng, tranh thủ từng giây từng phút ghi nhớ trọng tâm, nắm chặt sáu mươi ngày cuối cùng chạy nước rút của lớp 12.

Chỉ có Nguyễn Nghị Hòa, cô giống như một học sinh lớp 10 mới vào trường, hoàn toàn không có cảm giác cấp bách của lớp 12, ngủ một mình ở hàng cuối cùng, cách ly với thế giới bên ngoài!

Ngôn Chinh ho nhẹ một tiếng, tùy ý nhìn sơ đồ chỗ ngồi dán trên bục giảng, nói: "Nguyễn Nghị Hòa, em hãy trả lời đề này.”

Âm thanh trong trẻo của người đàn ông, có chút trầm thấp làm cho toàn bộ giọng nói nghe có chút từ tính, cảm giác càng dễ nghe.

Nữ sinh dưới bục giảng đều nhịn không được mặt đỏ tim đập thình thịch, si mê vị giáo viên mới này.

Nguyễn Nghị Hòa ngủ say, căn bản không nghe thấy có người gọi tên mình, vẫn nằm sấp trên bàn ngủ.

Nam sinh ngồi trước mặt quay người nhẹ nhàng chọc chọt cánh tay cô: "Nguyễn Nghị Hòa, thầy giáo bảo cậu trả lời câu hỏi.”

Bị đυ.ng chạm như vậy, Nguyễn Nghị Hòa tỉnh dậy, dám quấy nhiễu giấc ngủ êm ái của cô, có vẻ đã chán sống...

"Có bệnh đúng không?" Cô ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn nam sinh ở hàng ghế trước mặt.

Nam sinh kia là một đứa trẻ thành thật lương thiện, có ý tốt mới gọi cô, lại bị mắng là "có bệnh"... Nhìn xem, Nguyễn Nghị Hòa này có bao nhiêu vô lý.

Nguyễn Nghị Hòa cũng không nhìn biểu cảm ủy khuất của cậu bạn kia, uể oải đứng lên, nhìn thẳng Ngôn Chinh: "Nói lại đề bài lần nữa. Tôi không nghe thấy gì cả.”

Các bạn cùng lớp đều giật mình. Mặc dù sớm biết Nguyễn Nghị không hòa đồng, không nể mặt giáo viên... Nhưng dù sao, đây cũng là giáo viên mới a, còn đẹp trai như vậy... Cô lại dùng giọng hung dữ nói chuyện cùng giáo viên?!

Ngôn Chinh cũng không tức giận hay xấu hổ như trong tưởng tượng của mọi người, anh vừa rồi dưới lầu đã lĩnh giáo sự phản nghịch lợi hại của học sinh này.

Vẻ mặt của Ngôn Chinh nhẹ nhàng, ôn hòa nói: "Câu hỏi thứ chín, nói một chút suy nghĩ của em.”

Câu thứ chín là câu hỏi tầm trung, hơi khó một chút.

"Chọn A, lí do là điều kiện quan trọng đối với chuyển động tương đối của các vật tiếp xúc với ......” Nam sinh ngồi trên vừa bị Nguyễn Nghị Hòa hung dữ không nhịn được thì thầm nhắc nhở.

Nguyễn Nghị Hòa một chữ cũng không nghe vào, dứt khoát trả lời: "Không biết.”

Một câu "Không biết", mang theo vài phần khıêυ khí©h.

Nói xong liền ngồi xuống, cũng mặc kệ giáo viên có đồng ý cho cô ngồi xuống hay không.

Ngôn Chinh cũng không tức giận, vẫn bình tĩnh nói: "Không biết, vậy thì hãy nghe giảng thật tốt.”

Wow, đây chính là lớp học của Ngôn Chinh a! Ở đại học Q, đừng nói là sinh viên khoa vật lý, ngay cả sinh viên nữ của khoa tiếng Trung cũng phải đến lớp vật lý, lớp của anh cho tới bây giờ đều chật ních người, làm gì có ai dám không nghe giảng, càng đừng nói đến chuyện dám khıêυ khí©h giáo viên.

Học sinh lớp 12 số 1 biết trình độ vật lý của Ngôn Chinh còn giỏi hơn Ngôn Hoa, ai nấy đều như được tiện nghi lớn, nắm lấy cơ hội nghe giảng, chỉ có Nguyễn Nghị Hòa, căn bản không đem Ngôn Chinh để vào mắt.

Lớp học tiếp tục, Nguyễn Nghị Hòa cũng tiếp tục ngủ. Cô mặc kệ Ngôn Chinh nói cái gì “nghe giảng thật tốt", cô buồn ngủ nên phải ngủ, đây là nguyên tắc.

Nguyễn Nghị Hòa nghĩ, môn vật lý dù sao nghe cũng không hiểu, không bằng ngủ ngon, nghỉ dưỡng tâm hồn, lấy sức nghe giảng các tiết khác thật tốt. Mỗi ngày cô ngủ rất muộn, thời gian ngủ vô cùng ít, đại khái không đến 5 tiếng, ban ngày không ngủ bù, sợ sẽ cạn kiệt sức lực.

Hai tiết vật lý kết thúc, các bạn cùng lớp đối với giáo viên mới hết sức bội phục, không nói cái khác, chỉ dựa vào trình độ giảng dạy, tất cả học sinh đều vì anh hô hào crazy call*!

(*Crazy call là một câu khẩu hiệu trên Internet, là một bản mashup giữa tiếng Trung - Anh, nghĩa gốc là khán giả đang xem buổi hòa nhạc theo nhịp điệu để nhặt light stick và thực hiện các hành động hỗ trợ tương ứng . Theo cách nói của Internet, từ này thể hiện thái độ ủng hộ đối với nhiều thứ khác nhau. Nguồn: Baike Baidu)

Chuông tan học vang lên, học sinh vây quanh bục giảng, có người nhân cơ hội nhờ giáo viên giải vấn đề, cũng có người lá gan lớn đến tìm giáo viên xin số Wechat.

Rõ ràng là giờ ăn trưa, bình thường những học sinh này sớm đã dùng tốc độ nước rút 100 mét, chạy đến căng tin cướp cơm trưa, hôm nay lại có thái độ khác lạ - một bữa cơm trưa bình thường sao có thể so sánh với giáo sư Ngôn Chinh?!

Tin tức nhanh chóng được lan truyền đến các lớp khác, nghe nói lớp 12 số 1 mới có một giáo viên mới siêu đẹp trai, nhao nhao chạy đến cửa sổ lớp số 1 để tìm hiểu.

Nhóm học sinh vây quanh bục giảng sau một thời gian dài cuối cùng đã giải tán.

Ngôn Chinh nhìn phòng học dần dần trở nên trống trải, quả nhiên - nha đầu phản nghịch Nguyễn Nghị Hòa kia còn nằm sấp trên bàn yên lặng ngủ.

Gió ngoài cửa sổ thổi qua mái tóc đuôi ngựa buộc lỏng lẻo, vài sợi tóc hạt dẻ theo chiều gió bay lên.

Nhìn cô như vậy, cũng chỉ là một nữ sinh gầy gò, bé nhỏ mà thôi. Nghe Ngôn Hoa nói đứa nhỏ Nguyễn Nghị Hòa này đi học sớm, so với học sinh trong lớp nhỏ hơn một chút, hiện tại mới 16 tuổi. 16 17 tuổi, dù có phản nghịch thì cũng không tồi tệ được bao nhiêu.

Ngôn Chinh không tự chủ được, đi về phía cuối cùng của lớp học, đến bên cạnh chỗ ngồi như hòn đảo đơn độc này.

Nguyễn Nghị Hòa tựa hồ cảm giác có người đứng bên cạnh cô, giật mình tỉnh lại, ánh mẳt lơ mơ, đập vào mắt chính là thầy giáo mới. Tên anh là gì... Ồ, Ngôn Chinh.

"Có việc tìm tôi?" Nguyễn Nghị Hòa giọng điệu lạnh băng, có chút không kiên nhẫn.

"Ừm, có việc. Em không đi ăn à?" Giọng nói Ngôn Chinh rất ôn hòa, khiến Nguyễn Nghị Hòa không hiểu sao lại nghĩ đến nước ấm.

"Có ăn. Nhưng bây giờ thì không.” Nguyễn Nghị Hòa lười biếng nói: "Bây giờ có rất nhiều người xếp hàng.”

Ngôn Chinh nhìn cô cười.

"Cười cái gì?" Nguyễn Nghị Hòa cảm thấy không giải thích được, mặc dù người này lớn lên đẹp trai, cười rộ lên cũng rất đẹp.

"Trên mặt, có vết lằn đỏ." Ngôn Chinh chỉ vào má trái của cô, là dấu vết vừa mới nằm sấp trên bàn ngủ.

"À." Nguyễn Nghị Hòa hững hờ xoa má trái, giọng điệu càng không kiên nhẫn: "Còn chuyện gì, không có thì tôi tiếp tục ngủ.”

"Theo tôi đến văn phòng một chuyến."

P/s: Vào văn phòng sẽ bắt đầu tất cả các loại H, tất cả mọi người chuẩn bị khăn giấy hahahaha