Chương 26: Thuần khiếtWhat???? Cái gì mà nghĩa vụ vợ chồng? Nghe câu hỏi của anh, mặt cô đỏ chót, miệng không ngừng nói lắp.

"C..Cái gì mà...vợ...chồng cơ chứ? Anh...buông tôi ra!!!

Nhìn khuôn mặt nóng bừng dễ thương của cô thật kí©h thí©ɧ anh a. Anh cúi xuống sát người cô, trán chạm trán. Mắt đối mắt. Trịnh Thần nhìn vào mắt cô, đôi mắt tựa như mặt hồ trong suốt bây giờ chỉ toàn hình bóng anh. Trịnh Thần nhoẻn miệng cười, nụ cười ma mị và nham hiểm. Hai từ để miêu tả con người anh của bây giờ: "SÓI GiÀ!"

"Ưʍ...."

Môi anh cứ thế phủ lên môi mọng đỏ của cô. Một nụ hôn thật ngọt ngào a~...Không biết đây là lần thứ mấy hai người hôn nhau nhưng bao nhiêu lần cũng như lần đầu. Có thể nói kĩ thuật hôn của anh là cực đỉnh. Toàn thân cô mềm nhũn, chân tay không thể phản kháng chỉ muốn thuận theo. Lưỡi anh từ từ tách hàm răng cô, truyền vào trong, khuấy đảo mọi thứ, lưỡi anh như muốn cuốn lấy lưỡi cô. Anh như thô bạo mυ"ŧ lấy môi cô.

"Ưʍ....ư..."

Trong phút chốc, anh đặt cả hai tay cô lêи đỉиɦ đầu, lấy thắt lưng cột thật chặt. Bàn tay anh trườn từ cổ cô đến xương quai xanh, cho đến khi dừng lại ở hai tiểu bánh bao đang nhô cao kia. Một tay anh cởi bỏ sạch sẽ chiếc váy vướng víu của cô, một tay anh tự cởi bỏ từng cúc áo trên mình, sẵn cởi bỏ sạch bộ đồ vướng víu của anh. Cô có thể cảm nhận được, tiểu bánh bao của cô đã chạm vào từng tấc thịt săn chắc của anh. Trịnh Thần hôn lên khuôn mặt trắng nõn của cô đến cái cổ trắng ngần, đến cả xương quai xanh. Mặt cô nóng bừng, đầu óc ngày càng mất ý thức, chìm vào du͙© vọиɠ. Anh nhìn vào tiểu bánh bao phập phồng lên xuống khiêu gợi của cô mà miệng không ngừng khen ngợi.

"Nơi này thật tuyệt a~"

Giọng nói Trịnh Thần ngày càng khàn đặc, ngọn lửa du͙© vọиɠ trong anh đang bùng cháy, nhất là bây giờ anh đang chịu sự cám dỗ kiều diễm của cô.

Hạ Vy bây giờ chỉ cảm nhận được một nỗi tê dại như điện giật, lại có chút sung sướиɠ và thoải mái, môi mỏng quyến rũ của cô không kiềm được khẽ rên nhẹ một tiếng.

"Ưʍ...ư...~"

Kí©h thí©ɧ! Thật kí©h thí©ɧ a...~

Bàn tay anh không yên phận nắm lấy một bên tiểu bánh bao trắng nõn của cô, nắn bóp thành nhiều hình dạng. Thật mềm mại a~... Bên còn lại anh không nhịn được mà ngậm lấy tiểu bánh bao của cô, anh cắn nhẹ một cái, tựa như thưởng thức món ngon vậy. Anh chỉ muốn...muốn món ngon này chỉ duy một mình anh thưởng thức, không cho ai khác. Đầu lưỡi anh khẽ liếʍ một cái, hạt đậu bỗng chốc dựng đứng cả lên. Tay anh tinh nghịch nhéo đầu ngực cô một cái làm nó càng căng cứng và đứng thẳng hơn. Chịu phải sự nghịch ngợm đáng ghét của anh, thân thể cô nóng bừng, anh đang khıêυ khí©h cô, một sự khıêυ khí©h kɧoáı ©ảʍ, cô muốn....muốn một thứ gì đó lấp đầy trong mình.

Anh đưa một ngón vào tiểu huyệt của cô, muốn thăm dò bên trong bây giờ muốn thế nào rồi. Thật không ngờ....

"Chỗ này...thật ẩm ướt a..."

Một ngón rồi lại đến hai ngón, hai ngón rồi lại đến ba ngón, anh thật biết "yêu thương" cô. Mật dịch trong người cô không ngừng chảy, chảy ướt hết cả tay anh. Nhưng như thế vẫn chưa đủ, anh muốn thêm và thêm nữa.

Hạ Vy vẫn đang trong cơn mơ hồ, cô chỉ cảm nhận được sự mong muốn trong cô đang dâng trào, thật muốn....thật muốn a~

"Muốn....a~~"

Trịnh Thần nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô vừa thở hổn hển vừa muốn nói gì đó. Anh khẽ cười một tiếng, muốn trêu chọc cô tí.

"Muốn gì nào?"

Hạ Vy khó khăn mở miệng...

"Muốn...ư.....muốn anh...~~"

Aaaaa...Cô thật biết cám dỗ người ta mà, học đâu ra mấy câu nói khơi gợi du͙© vọиɠ thế chứ!!! Trịnh Thần bất ngờ trước câu nói của cô nhưng mà thôi....nếu cô đã muốn thì chi bằng giúp cô thực hiện. Anh là người tốt mà😁.

Tiểu đệ của anh đã ngóc đầu từ thuở nào, gìn giữ bao nhiêu năm cuối cùng bây giờ nó đã sẵn sàng thật rồi. Thật...đáng tự hào! Trịnh Thần dạng hai chân cô ra. Anh đưa tiểu đệ vào trong, một cảm giác nóng nóng nóng, một cảm giác sung sướиɠ được lấp đầy trong cô. Trịnh Thần khẽ gầm một tiếng, anh đâm thẳng vào cô, một nỗi đau truyền đến...

"Aaaaa....đau...đau quá...rút ra....huhuhu"

Đau, một cảm giác đau truyền đến làm cô phải bật khóc. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đang nhăn nhó anh cũng đau lòng. Anh hôn lên giọt nước mắt lăn trên gò má cô. Nhẹ nhàng an ủi.

"Không sao, ngoan nào, sẽ hết đau thôi!"

Trịnh Thần bắt đầu luật động, mỗi lúc càng nhanh, từng tiếng kêu "Phập phập, bạch bạch" vang lên trong căn phòng ái muội chỉ có hai người. Hoa huyệt của cô vô tình hút chặt lấy anh. Trịnh Thần gầm nhẹ...

"Hừm....ngốc thả lỏng một chút nào, em khít quá!"

Trong không gian ái muội khiến du͙© vọиɠ cao trào lại bị tiếng khóc nức nở của cô phá vỡ. Anh ra vào ngày càng kịch liệt, một cảm giác thoải mái mà sung sướиɠ đến lạ. Lại một lần nữa, mùi vị bạc hà có chút ngọt dán lên môi cô.

"Đồ ngốc! Đừng khóc nữa"

Hóa ra là môi anh, anh chặn tiếng khóc nức nở của cô. Bên dưới hai người tựa như dính chặt nhau, trong phút chốc chẳng muốn tách rời. Chiếc lưỡi tinh nghịch của anh cũng không ngừng chơi đùa nơi đầu lưỡi của cô. Một cảm giác sung sướиɠ, người đàn ông này thật biết cách phục vụ mà.

Trịnh Thần ngửi một mùi hương đọng trên người cô, một mùi vừa tinh khiết vừa quyến rũ cứ như mùi nắng. Thật thuần khiết! Giống như người con gái này, thuần khiết, nhưng sự thuần khiết ấy cứ thế mất đi lần đầu!

Còn....