Chương 3: Bị giáo sư Cố thao trong lớp học (H)

“Mộc Mộc, Mộc Mộc, cậu vẫn chưa đi à?” Bạn cùng bàn với Nghiêm Mộc Mộc thu dọn đồ đạc và chuẩn bị rời đi, nhưng thấy Nghiêm Mộc Mộc ở bên cạnh không thu dọn đồ đạc của mình, nhịn không được hỏi.

"Mình đang đợi bạn, cậu về trước đi ..." Nghiêm Mộc Mộc mím môi căng thẳng, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ửng hồng, đột nhiên thấy câu hỏi của bạn học, tùy tiện tìm cớ nói ra.

Nhìn thấy các bạn cùng lớp lần lượt rời đi, không đến nửa tiếng cô là người duy nhất còn lại trong lớp học, Nghiêm Mộc Mộc càng trở nên căng thẳng, đột nhiên cô nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, thiếu nữ quay lại và nhìn thấy Cố Ngữ Hãn cao lớn anh tuấn, thuần thục khóa cửa và từ từ tiến lại gần cô…

"Nha đầu dâʍ đãиɠ ...ở trong lớp cũng câu dẫn lão sư..." Cố Ngữ Hãn bế cô gái lên đặt lên bàn, thô lỗ dùng tay to kéo quần áo lên, khéo léo đem bộ ngực mềm mại phóng thích ra ngoài.

"A... Em ...Em không có...A ...Nhẹ chút ..." Trước ngực mềm mại bị nam nhân nhào nặn, không nặng không nhẹ uốt ve, Nghiêm Mộc Mộc xấu hổ mà không dám nhìn vào khuôn mặt của người đàn ông, Nhưng động tác của người đàn ông làm càng thô bạo, cô chỉ có thể không ngừng thở dốc cầu xin.

Qυầи ɭóŧ ở nơi kín đáo đã được người đàn ông cởi ra đùa bỡn, ngay lập tức ngón tay của người đàn ông đã bị làm ướt, dâʍ ɖị©ɧ của cô làm ướt đẫm ngón tay xinh đẹp của anh…

Cô trở nên dâʍ đãиɠ từ khi nào... Nghiêm Mộc Mộc trong lòng suy nghĩ…

"Ướt nhanh như vậy ... Mộc Mộc thật là dâʍ đãиɠ ..." Cảm giác được cô gái đã đủ sức để chứa hắn, nam nhân phóng thích côn ŧᏂịŧ to dài, côn ŧᏂịŧ thô dài hưng phấn nảy lên trong không khí vài cái, khiến Nghiêm Mộc Mộc đang nhìn trộm giật mình sợ tới mức thốt lên.

Dù đã xem hay làm chuyện ấy với lão sư bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần nhìn thấy dươиɠ ѵậŧ của thầy, cô đều bị bộ dạng đáng sợ của nó dọa sợ…

Nó quá to và dài, cô không biết làm thế nào mà một thứ to lớn như vậy có thể nhét vào trong âʍ ɦộ chật hẹp của cô.

"Thích nhìn sao..." Cố Ngữ Hãn rất hài lòng với sự kinh ngạc trong mắt Nghiêm Mộc Mộc, anh hôn lên đôi môi mềm mại của cô, kỹ càng mυ"ŧ lấy, đồng thời chống đỡ dươиɠ ѵậŧ to lớn nóng bỏng vào cửa huyệt mẫn cảm của cô, cứ cọ sát khiến cô gái trên bàn không ngừng run rẩy rên phát ra tiếng rêи ɾỉ kiều mềm.

"A ...." Nghiêm Mộc Mộc thét kinh hãi, dươиɠ ѵậŧ dày đặc lập tức đẩy vào âʍ ɦộ mềm mại khít chặt của cô gái, bên trong da thịt mềm mại không ngừng kẹp chặt lấy anh, khiến anh cảm thấy xương bào mòn nhưng không thể phát ra kɧoáı ©ảʍ.

Cảm thấy cô gái đã dần quen với bộ phận côn ŧᏂịŧ thô dài của mình, Cố Ngữ Hãn mở rộng đôi chân trắng nõn và cân đối của cô gái ra, điều này giúp anh làm việc đó càng dễ dàng hơn.

"A… Ha… Không nên… A… Quá sâu… Sẽ hư mất… A…" Qυყ đầυ thô dài nóng bỏng không ngừng đẩy hoa huyệt mềm mại chặt chẽ ra, không ngừng đâm vào nơi sâu nhất của thiếu nữ, một lần so lần trước càng va chạm mạnh hơn.

“Mộc Mộc bảo bói… em kêu lớn tiếng như vậy… là muốn gọi tất cả các bạn trong lớp đến à?” Mặc dù Cố Ngữ Hãn thích nghe giọng rêи ɾỉ của cô gái khi bị anh thao lộng, nhưng Nghiêm Mộc Mộc giọng quá lớn, Cố Ngữ Hãn ngậm lấy vành tai nhạy cảm của Nghiêm Mộc Mộc, bên tai thì thầm nới với cô.

"Mình nghe đúng rồi … Mình quả thực nghe thấy giọng nói! Ở đây!" Chỉ vài giây sau khi nam nhânnói xong, một giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ đột nhiên vang lên từ ngoài cửa, hoàn toàn làm xáo trộn cuộc hoan ái của hai người.

“Tại sao cửa lại bị khóa?” Ngoài cửa một giọng nói nghi hoặc vang lên, Cố Ngữ Hãn cũng không quan tâm lắm, ôm Nghiêm Mộc Mộc đi tới bục giảng phía trước, chỉ chốc lát cửa phòng học bị mở ra.

“Ô !!” Nghiêm Mộc Mộc sợ đến mức toàn thân căng thẳng, ngay cả côn thit trong cơ thể cô cũng bị cô khẩn trương, gắt gao hút lấy chặt chẽ, như vậy đối với nam nhân như tra tấn, anh không thể không di chuyển eo của mình.

"Tiểu yêu tinh... sao lại hút chặt như vậy..." Khi cánh cửa lớp học lại bị đóng lại, Cố Ngữ Hãn ôm cô gái từ dưới bục giảng đứng dậy, mạnh mẽ ấn cô vào bảng trắng, anh nâng eo và bụng cô lên, lại một lần nữa bị người đàn ông hưng hăng xâm nhập thật sâu.