Chương 47

"Anh Lê... anh cũng thích Bùi An An sao?”

Khi Úc Duệ trở lại, cậu phát hiện Tạ Lê đã nằm trên bàn ngủ rồi, chiếc áo khoác đồng phục giống như dưa muối vẫn buông xuống che một nửa phần thân trên, chỉ lộ ra nửa phần eo bụng đến rốn. Bên dưới một đôi chân dài thẳng tắp hướng thẳng về phía cậu, chiếm mất một nửa chỗ ngồi.

Úc Duệ nhìn chằm chằm hai giây, lông mày giật giật, nhưng cậu vẫn nhịn được.

Không chỉ vì lý do không tiện phát tác trước bao con mắt trong lớp, mà còn cân nhắc đến công lao của người này đã buồn ngủ như thế mà vẫn chịu ở bên Tiểu Lê đến khi cổng trường mở mới về trường.

Úc Duệ kéo ghế của mình sang một bên, nghiêng người chuẩn bị ngồi xuống.

Sau đó, một giọng nói lười biếng vang lên sau lưng cậu.

"Lớp trưởng đúng là đào hoa."

"……"

Úc Duệ dừng, quay người lại.

Chiếc áo đồng phục được kéo xuống, lộ ra đôi mắt không giấu được vẻ hung dữ, bên trong không có chút buồn ngủ nào, chỉ có cảm xúc ngày càng dồn nén.

Không cần phải thể hiện sự thù địch, chỉ cần nhìn nhau là Úc Duệ đã hiểu. Và sự thù địch này thực sự đến một cách khó hiểu.

Úc Duệ nhỏ giọng hỏi: "Cậu lại phát điên gì thế?"

Tạ Lê nhướng cằm, ra hiệu cho Bùi An An đang đứng trước cửa, "Chẳng lẽ tôi nói sai sao?"

"Tôi lên đó là vì ai?"

"Từ khi nào lớp trưởng Úc lại tốt bụng như vậy, đến việc tôi có bị ghi vào sổ đi muộn hay không cũng quan tâm?"

Nụ cười trên mặt Úc Duệ hoàn toàn lạnh đi, “Cậu đến muộn là vì chuyện nhà tôi, nên tôi không muốn cậu bị liên lụy vì sổ đi muộn."

"Chỉ có một cách là lên đó nói chuyện và cười đùa với cô ấy?"

"Bùi An An không nhìn thấy cậu mới có thể là trùng hợp, nhìn thấy thì là bao che, nếu không làm như vậy, lỡ như bị thầy Điền phát hiện thì chỉ trách cô ấy."

"Ừm, tôi nghe ra cậu quan tâm cô ấy nhiều thế nào rồi." Tạ Lê cong môi, cúi người về phía trước, nhưng nụ cười lại rất lạnh, "Mới khai giảng được một tuần, lớp trưởng, cậu vội cái gì? Trước có Diệp Mộc Mộc, sau có Bùi An An, cậu đúng là vừa đa tình vừa chuẩn bị hai tay.”

“……”

Úc Duệ càng tức giận thì càng không biểu lộ cảm xúc, cậu lạnh lùng nhìn chằm chằm Tạ Lê, mất hai ba giây mới từ từ bình tĩnh lại cơn giận dữ và cảm xúc cuồn cuộn trong lòng.

Sau đó, Úc Duệ hơi cụp mắt, mỉm cười dịu dàng.

"Bạn học Tạ Lê, cho dù là——Thì có liên quan gì đến cậu?"

Nói xong, Úc Duệ trực tiếp quay người lại, rút

sách giáo khoa ngữ văn ra bắt đầu đọc thuộc lòng.

Phía sau vang lên tiếng "rắc rắc" khó chịu.

Quả bóng tennis mà Tạ Lê vẫn nắm chặt trong lòng bàn tay bị bóp méo, bay thẳng ra ngoài.

"Bốp" một tiếng, nó đập vào tường lớp học, nảy lên rồi rơi xuống.

Cả lớp giật mình, im lặng quay đầu lại.

Bọn họ chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng sải bước rời đi của Tạ Lê, và lớp trưởng ngồi ở hàng trước bàn trống, mỉm cười dịu dàng, cụp mắt đọc thuộc lòng bài học.

Không ai để ý, Úc Duệ đang nắm chặt cuốn sách giáo khoa, những ngón tay trắng nõn, gân xanh cũng hơi nổi lên.