Chương 46

Ước tính Tạ Lê sắp lên lầu, Úc Duệ rút một cuốn vở bài tập, đứng dậy đi về phía cửa trước của lớp học.

Không ít học sinh nhận ra động tĩnh, tò mò ngẩng đầu lên, sau khi nhận ra là Úc Duệ, hầu hết bọn họ lại cúi đầu xuống——Dù sao thì người đứng lên là Úc đại soái ca, người không thể vi phạm kỷ luật nhất toàn trường, xem cũng chẳng có gì thú vị.

Úc Duệ đi đến trước cửa lớp mới dừng lại.

Bùi An An đứng bên cửa nghe thấy tiếng động, quay đầu lại nhìn thấy Úc Duệ, cô nàng sửng sốt, "Lớp trưởng?"

"Tuần trước cậu hỏi tôi bài toán đó, tôi đã tìm ra hai cách giải mới và phương pháp tương ứng, và cách giải thứ hai sẽ đơn giản hơn một chút, cậu xem này..."

Sổ bài tập lật trong tay Úc Duệ, ngón trỏ và ngón giữa thon dài kẹp một cây bút nước, thỉnh thoảng chỉ vào đề bài hoặc ghi lại những điểm chính.

Bùi An An sau khi sửng sốt thì nghe rất chăm chú, Úc Duệ lại làm hai việc cùng lúc, vừa giảng bài vừa liếc nhìn hướng cầu thang đối diện ngoài cửa lớp.

Giảng đến một nửa phương pháp thứ hai, cuối cùng cậu cũng nhìn thấy bóng dáng Tạ Lê đi lên.

Úc Duệ thở phào nhẹ nhõm.

Cậu ra hiệu cho Tạ Lê, sau đó cúi đầu tập trung giảng bài, những kiến

thức liên quan đến giải bài toán được cậu liên kết chặt chẽ và đưa ra nhanh chóng, Bùi An An không thể không tập trung cao độ để theo dõi, căn bản không chú ý đến một người "đi muộn" đi từ hành lang sau lưng mình đến cửa sau lớp học, sau đó đẩy cửa vào...

Tạ Lê hiếm khi phối hợp, tiếng mở cửa đóng cửa nhẹ đến nỗi trong tiếng đọc thuộc lòng hỗn loạn căn bản không thể nhận ra.

Thực ra hắn chẳng quan tâm đến chuyện đi muộn, nhưng lớp trưởng Úc đã nhiệt tình như vậy... Tạ Lê mỉm cười nhìn về phía cửa trước, đi theo khoảng trống của hàng ghế cuối cùng đến góc trong cùng.

Chiếc bàn cuối cùng cách hàng của họ một hàng là của Kiều Thịnh Vũ, lúc này gã đang ngồi trên ghế cười đùa với bạn cùng bàn.

"... Mày cũng thấy Bùi An An có ý với anh Duệ đúng không? Tao đã nhận ra từ hồi còn học lớp ba rồi!"

Tạ Lê dừng bước.

Hắn vừa đi ngang qua Kiều Thịnh Vũ, không biết là ánh mắt quá lạnh hay áp lực quá thấp, Kiều Thịnh Vũ vừa nói xong đã cảm thấy cổ mình lạnh ngắt, quay đầu lại nhìn, suýt sợ đến mức trượt từ trên ghế xuống đất.

"Anh, anh Lê?"

Ánh mắt Tạ Lê đen kịt liếc nhìn gã, sau đó ngẩng đầu lên.

Kiều Thịnh Vũ là một trong số ít học sinh trong trường biết đến sự việc của người này, lúc này nuốt nước bọt, vô thức ngẩng đầu theo.

Sau đó, gã nhìn thấy hướng mà mình đã nhìn ban đầu——

Cửa trước lớp học, chàng trai đẹp trai và cô gái xinh xắn dịu dàng đứng cạnh nhau, cầm cùng một cuốn vở bài tập thảo luận về điều gì đó.

Khuôn mặt chàng trai ôn hòa và yên tĩnh, trên mặt mang theo một nụ cười dịu dàng. Còn cô gái thì bối rối, thỉnh thoảng vô tình liếc nhìn khuôn mặt chàng trai, rồi lại vội vàng cúi đầu xuống.

Nhìn càng lâu, Kiều Thịnh Vũ càng cảm thấy áp suất xung quanh càng thấp.

Im lặng một lúc, Kiều Thịnh Vũ cảm thấy mình như hiểu ra điều gì đó. Gã quay đầu lại, cố nở một nụ cười.