Chương 2

“Không, đây là để tặng nương…”

Đứa trẻ thấy cha thỏa hiệp, trong mắt lập tức tràn ngập nước mắt, nhìn thôn dân đang dần dần tới gần, nhỏ giọng thút thít,

“Người xấu, người xấu, người xấu……”

“Nước mắt người cá! Là nước mắt người cá!”

“Đúng là nước mắt người cá ……”

"Hóa ra truyền thuyết có thật, người cá hiển linh, người cá thật sự tồn tại.”

“Người cá, đã phát….đã phát…, đây đúng là nước mắt người cá.”

Đại tráng nhìn bộ dáng điên cuồng của mọi người, vội ôm chặt nhi tử vào trong lòng, rồi hét lớn với mọi người xung quanh,

“Mọi người hãy thanh tỉnh lại một chút, làm gì có nước mắt người cá, đây chỉ là một hạt châu bình thường, mọi người đừng để hạt châu này mê hoặc.”

Nhưng không có người nào để ý đến lời nói của hắn, đại tráng không biết chính là hắn không phải ngư dân chính gốc của nơi đây. Mà những ngư dân xung quanh đều là chính gốc, nên bọn họ biết rất rõ hình dạng của nước mắt người cá.

Lúc trước, khi thôn trưởng được người cá dùng nước mắt người cá cứu sống đã từng nhìn thấy nước mắt người cá, cho nên, để cho thế hệ sau này có thể biết được được hình dạng thần vật, ông liền dựa theo trí nhớ của mình, mô phỏng nước mắt người cá, rồi đặt ở trong miếu người cá.

“Đại tráng, từ khi ngươi tới làng, mọi người đều đối xử với ngươi rất tốt……”

“Đúng vậy, nếu không phải mọi người mang ngươi cùng ra biển, thì ngươi cũng không thể gặp bảo bối này….”

“Đúng, đúng, ai gặp thì có phần.”

……

Sâu dưới đáy Bắc Hải.

“Nhị ca, huynh làm gì vậy? Huynh có biết là làm như vậy là vi phạm tộc quy hay không! Đây là lệnh cấm, huynh muốn khơi mào chiến tranh giữa nhân tộc và tộc người cá sao? Huynh mau đi đi, hiện tại vẫn còn kịp, nhanh chóng lấy nước mắt về.”

Thanh âm kiều mềm đánh vỡ sự tĩnh mịch dưới đáy biển, giống như một tia sáng, xua tan đi mọi hắc ám.

Biển sâu vô tình, truyền thuyết về người cá cũng giống như biển sâu, không có linh hồn nhưng sẽ chấn nhϊếp nhân tâm, vừa thần bí vừa mỹ lệ.

San hô mọc thành đàn ở đáy biển, đuôi cá màu xanh to rộng mang theo ánh sáng lấp lánh đong đưa theo dòng nước, đuôi cá hơi hơi rung động, một chút một chút mà đập vào trong lòng kẻ rình coi. Da thịt trắng tinh không tì vết ở nơi biển sâu có vẻ vô cùng cao quý thuần khiết. Trên cặρ √υ" lỏa lồ điểm xuyết hai cái vỏ sò và mấy viên trân châu. Mái tóc màu đen xinh đẹp bồng bềnh phiêu đãng ở trong nước như dải tơ lụa, che khuất đi khuôn mặt tuyệt mỹ động lòng người.

Đôi mắt màu xanh ướŧ áŧ gắt gao nhìn chằm chằm người cá nam trước mặt,

“Nhị ca, huynh có nghe thấy muội nói hay không, huynh mau chóng đem nước mắt lấy về.”

Người cá ở đối diện không thèm để ý tới nàng, chỉ nhìn chằm chằm thủy kính trước mặt, quan sát một màn vừa mới phát sinh bên bờ biển.

“Dịch Lẫm, muội lặp lại lần nữa, nếu huynh không đem nước mắt lấy về thì đừng có trách muội không khách khí.”

Dịch Lẫm cười lạnh một tiếng, trong giọng nói mang theo sự khinh thường,

“Tiểu muội, muội gấp cái gì? Không phải còn chưa phát sinh sao? Hơn nữa, huynh cũng chỉ cầm của muội một viên nước mắt thôi? Muội thích khóc như vậy, một viên nước mắt đối với muội mà nói có là gì, yên tâm, nhị ca sẽ không đem mọi chuyện đẩy đến trên đầu muội.”

“Dịch Lẫm, huynh thật quá đáng.”

“Huynh quá đáng? Được rồi, muội muội ngốc nghếch của ta, ngày thường muội không phải rất thích dùng nước mắt cứu người sao? Hiện tại đưa cho bọn họ một viên cũng không sao. Nhị ca bây giờ còn có việc cần phải hoàn thành, không có thời gian náo loạn cùng muội, muội cứ ngoan ngoãn ở bên người tổ mẫu đi, thế giới bên ngoài rất nguy hiểm, đừng có đi ra, biết chưa?”

“Không được, huynh phải đem nước mắt lấy về.”

Dịch Lẫm đang định rời đi, thì một dòng nước xiết phía sau đánh tới, hắn theo bản năng tránh sang một bên, sau đó lập tức xoay người lại, đôi mắt màu xanh nhiễm một chút đen tối,

“Dịch Thần Hi, muội đừng có náo loạn, kiên nhẫn của huynh có hạn.”

“Nhị ca, đừng tiếp tục làm sai nữa.”