Chương 11

“Đáng chết, tên khốn Trương Điền cùng nhân ngư trốn ở nơi nào?”

Hành lang nhỏ hẹp, tên hải tặc gầy gò vừa tìm người vừa chửi rủa, con thuyền nghiên sang một bên làm hắn khó đi lại.

“Rốt cuộc ở phòng nào?”

Hắn không ngừng mà đẩy cửa khoang thuyền, tìm hết gian phòng này đến gian phòng khác, tìm hơn mười phút, không thu hoạch được gì, lúc hắn định từ bỏ, thì máy truyền tin treo bên hông vang lên, hắn run run, vội vàng ấn phím trò chuyện, giọng nói thô lỗ của thuyền lập tức phát ra từ máy truyền tin.

“Sấu Hầu, tìm được Trương Điền cùng nhân ngư chưa?”

“Không…… Không có……”

“Mẹ kiếp! TMD Ngươi đang chơi sao? Cho ngươi một phút phải tìm được! Quân đế quốc chó chết, dám phá hủy tàu ngầm của lão tử!”

“Vâng, lão đại!”

Sấu Hầu gấp đến mức mồ hôi đầm đìa, sợ thuyền trưởng không đợi hắn liền lên thuyện chạy trốn trước.

“Trương Điền! Trương Điền! Nghe được thì nói một tiếng!”

Sấu Hầu hô lớn, phát hiện phía trước có động tĩnh, trong lòng vui vẻ, nhanh chóng chạy tới.

“Trương ——”

Cổ giống bị người bóp lấy, thanh âm đột nhiên im bặt, toàn thân sợ hãi, lỗ chân lông đều dựng thẳng lên.

Trên mặt đất cách hắn hai mét có một vũng máu, Trương Điền tư thế quái dị mà ngã trên mặt đất, máu tươi đầm đìa, máu thịt lẫn lộn, cánh tay bị cắt thành hai đoạn, rơi dưới chân, đôi mắt mở to, mặt lộ vẻ sợ hãi, tình trạng chết bi thảm không nỡ nhìn.

Sấu Hầu sợ hãi đến thân thể run như cái sàng, hàm răng va vào nhau lập cập, nuốt nước miếng, hắn chậm rãi lui về phía sau.

Trương Điền đã chết!

Đã xảy ra chuyện gì? Có thú dữ lên thuyền sao? Nếu không vì sao thi thể Trương Điền nhìn trông khủng khϊếp như bị móng vuốt của thú dữ xé nát?

“Tư tư ——”

Trong lối đi truyền đến âm thanh chói tai, Sấu Hầu cảnh giác xoay người lại, ánh đèn đột nhiên lập loè, hắn sợ tới mức rút ra súng laser, nín thở tìm kiếm mục tiêu.

“Là ai? Đi ra! Không cần giả thần giả quỷ! Lão tử biết ngươi ở nơi nào!”

Hắn hư trương thanh thế*, ý đồ tìm ra giở trò quỷ người, nhưng mà, đáp lại hắn chính là một mảnh yên tĩnh.

* Hư trương thanh thế: Phô bày danh tiếng và quyền lực không có thực của mình, nhằm mục đích lừa dối

Mồ hôi từ thái dương chảy xuống, Sấu Hầu nhìn chằm chằm phía trước, thận trọng tiến lên phía trước, nếu hắn ngẩng đầu, liền nhìn thấy một nhân ngư màu lam đang treo mình trên trần nhà.

Lam Giao co rút con ngươi, nhìn chằm chằm cổ hải tặc, thừa dịp hắn không để ý, dùng móng vuốt sắc nhọn chộp lấy, đâm vào động mạch trên cổ.

“A!”

Sấu Hầu kêu lên một tiếng đau đớn, hoảng sợ ôm lấy cổ, nhưng máu tươi phun ra như suối, rất nhanh hắn ngã xuống mặt đất, không nhúc nhích.