Chương 10

Trên lối đi ở đuôi tàu khổng lồ, một tên cướp biển với đôi lông mày gian ác đang lầm bầm chửi thề, chính là Trương Điền mà thuyền trưởng Hồ Tra muốn tìm.

Lúc này, hắn làm chuyện trái với lương tâm có chút chột dạ, sợ bị thuyền trưởng mắng, lề mề không dám đi khoang thuyền chính.

Hắn không thể nào ngờ, nhân ngư lại mỏng manh yếu ớt như vậy, đẩy nhẹ một chút, đánh một chút, đá một chút, liền đã chết!

Thật đen đủi!

Hắn sống ba mươi năm, đến ngón tay nhân ngư đều chưa sờ qua, hôm nay cướp được nhiều nhân ngư như vậy, tâm tư xấu xa ngo ngoe rục rịch, lớn gan liều lĩnh chọn một nhân ngư, muốn trộm nếm thử hương vị, kết quả tính cách nhân ngư quá cương liệt, thà chết không theo, móng tay cào vào mặt hắn, hắn thẹn quá hóa giận, tay đấm chân đá nhân ngư, muốn dùng bạo lực bắt nhân ngư đi vào khuôn khổ hầu hạ hắn, nhưng dùng lực quá mạnh, nhân ngư sống sờ sờ mà bị hắn đánh chết.

Lập tức, Trương Điền luống cuống, sợ thuyền trưởng gϊếŧ hắn, luống cuống tay chân mà đem thi thể nhân ngư từ cửa sổ xô xuống biển, xóa sạch dấu vết.

Chờ hắn bình tĩnh lại, Trương Điền liền hối hận.

Nếu biết sớm hơn, hắn đã nhẹ tay một chút.

Đều nói nhân ngư chỉ cần dỗ dành, chiều chuộng, đến khi hắn gặp nhân ngư, mới biết được so với tưởng tượng còn nhu nhược yếu đuối hơn.

Trương Điền do dự bước đi, suy nghĩ có nên lén chạy trốn không, dù sao phía trên đánh dữ đội, thiếu một người cũng không ít đi, nhiều một người cũng không nhiều hơn, giữ mạng sống mới quang trọng.

“Tư tư ——”

Phía trước truyền đến đồ vật cọ xát mặt đất phát ra âm thanh rất nhỏ.

Trương Điền nghi ngờ mà dừng lại bước chân, rút súng laser trên eo ra, áp vào bức tường của hành lang, cẩn thận tiến về phía trước.

“Tư tư tư ——”

Thanh âm càng ngày càng gần, Trương Điền lo lắng đề phòng, siết chặt súng laser, sẵn sàng nổ súng bất cứ lúc nào.

Hắn khϊếp sợ mà trợn mắt há hốc mồm khi nhìn thấy một chiếc đuôi cá màu xanh lọt vào tầm mắt.

Dáng người mảnh khảnh, mái tóc dài ngang lưng màu lam, làn da trắng nõn không tì vết, đôi mắt to tròn xanh biếc, khuôn mặt xinh đẹp như búp bê Tây Dương, người tới chính là nhân ngư bị hắn ném vào trong biển sao?

A!

Hắn ta không có chết?

Sau khi ngâm mình trong nước biển, giống như càng thuần khiết, Trương Điền buột miệng thốt ra: “Thật tốt quá! Ngươi còn sống!”

Lam Giao hơi hơi nghiêng đầu, lạnh lùng đánh giá hải tặc xấu xí trước mặt, thong thả ung dung xòa năm ngón tay, phóng ra móng tay sắc nhọn.

Hung thủ gϊếŧ hại Thư Lan, tìm được rồi.

Tác giả có lời muốn nói: Vật phẩm tùy thân:

Giao Nhân Châu [2]

Vòng tay trữ vật [1]

Hoàng kim mâu/ thanh giáo màu vàng ( vòng tay ) [1]

Vỏ sò lớn [1]

Thiết bị nhận dạng [1]