Bình minh đỏ rực ló dạng, mặt trời như lưỡi dao của đao phủ nhô lên từ chân trời mờ mịt.
Tại một nơi khác trong thị trấn Pico Mundo, kẻ sắp trở thành tên gϊếŧ người hàng loạt chắc đang vừa ngắm cảnh bình minh này vừa nạp đạn vào khẩu súng trường.
Tôi đậu xe tại lối vào nhà và tắt máy. Tôi không thể tiếp tục chờ đợi để biết xem tay súng khử Bob Robertson có hại luôn bà Rosalia Sanchez hay không. Thế nhưng hai ba phút trôi qua, tôi mới có đủ dũng khí để ra khỏi xe.
Bầy chim ăn đêm đáp xuống lặng lẽ. Đàn quạ thường kiếm ăn vào đầu ngày chưa xuất hiện.
Trèo lên bậc tam cấp ở hiên sau nhà, tôi thấy cửa lưới đóng nhưng cửa nhà mở. Đèn trong bếp đã tắt.
Tôi nhìn qua tấm lưới. Bà Rosalia ngồi ở bàn, hai bàn tay ôm lấy cái cốc. Bà xem ra còn tươi tỉnh.
Vẻ ngoài có thể đánh lừa. Biết đâu xác của bà đang chờ được phát hiện tại một căn phòng khác còn đây là linh hồn dưới trần với đôi tay cầm cốc mà bà đã bỏ lại khi mở cửa cho tên sát nhân lúc tối qua.
Tôi không ngửi thấy được mùi cà phê mới pha.
Trước giờ, trong lúc đợi tôi đến để nói rằng bà vẫn hiện hữu, đèn luôn bật sáng. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy bà ngồi trong bóng tối như vậy.
Bà Rosalia ngước lên mỉm cười khi tôi bước vào bếp.
Tôi nhìn bà chằm chằm, không dám lên tiếng, lo sợ bà đã trở thành linh hồn vất vưởng và không thể trả lời.
“Chào Odd Thomas.”
Nỗi sợ hãi bay biến ra khỏi người tôi cùng cái thở phào. “Bà còn tươi tỉnh.”
“Dĩ nhiên bà tươi tỉnh. Bà biết thời thiếu nữ của bà đã qua lâu rồi nhưng bà hi vọng trông mình không như chết rồi.”
“Ý con là hiện hữu. Bà hiện hữu.”
“Ừ, bà biết. Hai cảnh sát đã nói với bà, thế nên sáng nay bà không phải đợi con.”
“Cảnh sát ư?”
“Biết sớm thật tốt. Bà tắt hết đèn đóm và tận hưởng việc ngồi đây, ngắm bình minh.” Bà cầm cốc lên. “Con uống nước táo không, Odd Thomas?”
“Dạ không, cảm ơn bà. Bà nói hai cảnh sát à?”
“Hai thanh niên dễ mến.”
“Lúc nào vậy bà?”
“Cách đây chưa đầy bốn mươi phút. Họ lo cho con.”
“Lo ư, tại sao?”
“Họ nói có người báo nghe thấy tiếng súng từ căn hộ của con. Chẳng phải nực cười sao. Odd Thomas? Bà nói với họ bà chẳng nghe gì cả.”
Tôi chắc chắn cú điện thoại gọi đến trình báo về vụ nổ súng là của một người giấu tên, vì người gọi có khả năng chính là kẻ đã gϊếŧ Robertson.
Bà Sanchez nói, “Bà hỏi họ làm gì mà con phải nổ súng trong căn hộ của con. Bà cho họ biết nhà con không có chuột.” Bà nâng cốc lên nhấp ngụm nước táo rồi chợt hỏi, “Nhà con đâu có chuột phải không?”
“Dạ không có, thưa bà.”
“Dù vậy họ vẫn muốn xem xét. Họ lo cho con. Những anh chàng tử tế. Thận trọng lau sạch dấu giầy. Không chạm vào một vật nào cả.”
“Ý bà nói bà đã dẫn họ đi xem căn hộ của con à?”
Sau khi nuốt ngụm nước táo, bà đáp, “À, họ là cảnh sát mà, và họ rất lo cho con, họ cảm thấy tốt hơn khi được biết con không bắn vào chân con hay thứ gì đó.”
Tôi mừng là đã chuyển thi thể Robertson đi ngay khi phát hiện ra nó trong phòng tắm nhà mình.
“Odd Thomas, tối qua con không hề đến lấy bánh quy bà nướng cho con. Bánh sôcôla với quả óc chó. Món yêu thích của con.”
Một cái đĩa chất đầy bánh được bọc kín trong lớp giấy bóng kính nằm trên bàn.
“Cảm ơn bà. Bánh quy của bà là số một.” Tôi cần đĩa bánh. “Con tự hỏi… bà nghĩ con có thể mượn xe bà một chút xíu được không?”
“Nhưng chẳng phải con vừa lái xe à?”
Mặt tôi đỏ hơn cả bình minh đang lan rộng ngoài cửa sổ. “Dạ phải, thưa bà.”
“À, vậy thì con đã mượn rồi,” giọng bà không hề ẩn chứa chút mỉa mai nào. “Không cần phải mượn hai lần.”
Tôi lấy chìa khóa từ tấm ván treo gần tủ lạnh. “Cảm ơn bà Sanchez. Bà tốt với con quá.”
“Con là cậu bé ngoan, Odd Thomas. Con khiến bà nhớ nhiều đến thằng cháu Marco. Đến tháng Chín là tròn ba năm thằng bé trở nên vô hình.”
Marco cùng gia đình cậu ta đi trên chiếc máy bay đâm vào Trung tâm Thương mại Thế giới.
Bà tiếp lời, “Bà cứ nghĩ thằng bé sẽ hiện hữu trở lại vào một ngày nào đó, nhưng lâu quá rồi… Con đừng bao giờ trở nên vô hình nhé, Odd Thomas.”
Đôi lúc bà làm tôi nhói lòng. “Dạ, con sẽ không vô hình đâu,” tôi cam đoan với bà.
Khi tôi cúi xuống hôn lên trán bà, bà đặt tay lên đầu tôi, giữ khuôn mặt tôi gần khuôn mặt bà, “Hứa với bà con sẽ không như thế.”
“Con hứa, thưa bà. Con thề có Chúa.”