Hơn một tiếng nữa là đến nửa đêm. Lo lắng ngày mới có thể mang bọn trẻ vào làn súng nổ, tôi đậu chiếc Mustang phía sau Quán Vỉ nướng Pico Mundo.
Khi tôi tắt đèn pha và động cơ, Stormy hỏi, “Có bao giờ anh nghĩ sẽ rời thị trấn này không?”
“Anh thật tình hi vọng mình không phải một trong những người cứ nhất quyết lảng vảng quanh đây sau khi chết, như ông Tom Jedd tội nghiệp ngoài Tire World.”
“Ý em là anh có bao giờ rời nơi đây khi anh còn sống không?”
“Chỉ nghĩ thôi đã khiến đầu anh quay cuồng.”
“Tại sao?”
“Ngoài kia rộng lớn lắm.”
“Không phải tất cả đều rộng lớn. Rất nhiều thị trấn nhỏ hơn và yên ả hơn cả Pico Mundo.”
“Anh nghĩ ý anh là... mọi thứ ngoài kia sẽ mới. Anh thích những gì anh biết rõ. Xét đến tất cả mọi việc khác mà anh phải đối phó... Anh không thể cùng lúc xử lí quá nhiều thứ mới được. Tên đường mới, kiến trúc mới, mùi hương mới, tất cả những người mới...”
“Em luôn nghĩ sống trên vùng núi thật tuyệt.”
“Thời tiết mới.” Tôi lắc đầu. “Anh không cần thời tiết mới.”
“Dù sao,” nàng nói, “em không có ý nói rời thị trấn luôn. Chỉ một hai ngày thôi. Chúng mình có thể lái xe tới Vegas.”
“Ý tưởng của em về một nơi nhỏ hơn, yên ả hơn hơn đó sao? Anh cá đó là nơi có cả ngàn người chết không chịu rời đi.”
“Tại sao?”
“Những người mất hết mọi thứ họ có tại bàn đổ xí ngầu, vòng quay roulette, sau đó họ trở về phòng và tự bắn vỡ sọ,” tôi rùng mình. “Người tự tử luôn lảng vảng quanh quẩn sau khi đã chết. Họ sợ đi tiếp.”
“Anh có cái nhìn thật cường điệu về Las Vegas, cưng à. Nhân viên dọn phòng ở khách sạn hạng trung đâu phải sáng nào cũng lôi ra cả tá kẻ tự sát.”
“Khối người bị bọn du thủ du thực gϊếŧ hại, xác họ chất trong những chân tường còn ướt bê tông của các khách sạn mới xây. Em có thể đánh cá họ có việc chưa hoàn thành và vô số cơn thịnh nộ sau khi chết. Hơn nữa, anh không cờ bạc.”
“Nghe không giống cháu trai của bà Pearl Sugars chút nào.”
“Bà cố hết sức biến anh thành tay chơi bài có hạng nhưng anh e mình đã khiến bà thất vọng.”
“Bà dạy anh chơi xì phé phải không?”
“Ừ. Bà và anh thường chơi ăn tiền xu.”
“Cho dù ăn tiền xu cũng là cờ bạc ăn tiền.”
“Không phải khi anh chơi với bà ngoại Sugars.”
“Bà để anh thắng à? Thích thật.”
“Bà muốn anh làm một chuyến du lịch đi miền tây nam chơi bài với bà. Bà nói, ‘Odd, bà sẽ già trên đường đi, không phải trên ghế xích đu trong mái hiên một nhà dưỡng lão tồi tệ nào đó với đám bà già hay đánh rắm khoái ngồi lê đôi mách, và bà sẽ chết gục mặt xuống mấy lá bài giữa cuộc chơi, không phải chết vì buồn chán tại bữa tiệc trà khiêu vũ dành cho những người già rụng hết răng đang cố nhảy cha-cha bằng khung tập đi’.”
“Trên đường đi,” Stormy thốt lên, “hẳn có rất nhiều điều mới mẻ.”
“Mỗi ngày cứ mới và thêm nhiều thứ mới nữa,” tôi thở dài. “Nhưng bà và anh nhất định sẽ rất vui vẻ. Bà muốn anh đi cùng để sẻ chia tiếng cười... và nếu bà qua đời giữa một ván bài đặc biệt gay go thì bà muốn anh chắc rằng những người chơi khác không chia chác phần tiền của bà và vứt xác bà ra sa mạc làm bữa tiệc cho bầy sói đồng cỏ.”
“Em hiểu lí do anh không đi nhưng tại sao anh không chơi bài?”
“Vì ngay cả khi bà ngoại Sugars không chơi cẩu thả để cho anh có lợi thế thì hầu như lúc nào anh cũng thắng.”
“Ý anh là do... năng lực của anh à?”
“Ừ.”
“Anh thấy được lá bài nào đang tới à?”
“Không. Không ấn tượng đến vậy. Anh chỉ có cảm giác khi nào tay anh hăng hái hơn tay những người chơi khác và khi nào thì không thôi. Mười lần thì cảm giác tỏ ra chính xác hết chín lần rồi.”
“Đó là lợi thế khổng lồ với các lá bài.”
“Với xì dách cũng giống hệt vậy, bất cứ trò cờ bạc nào.”
“Vậy thực ra nó không phải là cờ bạc.”
“Thực ra không phải. Nó chỉ là... gom tiền.”
Stormy hiểu ngay tại sao tôi bỏ bài bạc, “Nó khá giống việc ăn cắp.”
“Anh không cần đồng tiền bất lương,” tôi nói. “Và anh sẽ không bao giờ cần khi nào người ta còn muốn ăn những gì được nướng trên vỉ.”
“Hoặc khi nào người ta còn có chân.”
“Ừ. Xem như anh chuyển sang bán lẻ giày.”
“Em nói Vegas không phải vì em muốn cờ bạc,” nàng giải thích.
“Đó là đoạn đường dài phải đi để có bữa tiệc gồm tất cả những gì bạn có thể ăn.”
“Em nói Vegas vì chúng mình có thể đến đó trong khoảng ba tiếng, và những nhà thờ làm lễ cưới mở cửa suốt ngày đêm. Không cần xét nghiệm máu. Chúng mình có thể kết hôn vào bình minh.”
Tim tôi giật thót một cái thật lạ mà chỉ Stormy mới có thể khiến nó như thế. “Chà! Vậy gần như đủ cho anh can đảm để đi rồi.”
“Chỉ gần như thôi ư?”
“Chúng mình có thể xét nghiệm máu vào sáng mai, đăng kí kết hôn vào thứ Năm, chính thức nên vợ nên chồng vào thứ Bảy. Và bạn bè của chúng mình có thể đến đó được. Anh muốn có mặt bạn bè, em không muốn sao?”
“Muốn, nhưng em muốn cưới hơn.”
Tôi hôn nàng và nói, “Sau biết bao lần do dự, sao bỗng nhiên lại hối thúc vậy?”
Vì hai đứa tôi đã ngồi một lúc lâu trong ngõ hẻm không đèn nên mắt quen hẳn với bóng tối. Nếu không tôi sẽ không nhận thấy trọn vẹn mối lo âu sâu sắc trên khuôn mặt nàng, trong ánh mắt nàng; quả thực, nàng có vẻ bị dày vò không chỉ bởi sự băn khoăn đơn thuần mà bởi nỗi khϊếp đảm thầm lặng.
“Này, này,” tôi quả quyết với nàng, “mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.”
Giọng nàng không run rẩy. Nàng cứng rắn đến mức không dễ rơi lệ. Song trong cái dịu dàng của lời nói, tôi có thể nghe ra một cô nàng bị ám ảnh, “Suốt từ lúc chúng mình ngồi bên bờ ao nuôi cá chép Nhật và cái gã đó đi dọc khu vui chơi...”
Khi giọng nàng lạc đi, tôi lên tiếng, “Gã Nấm.”
“Ừ. Cái gã khốn nhìn mà sởn gai ốc kia. Kể từ khi em thấy gã... em lo sợ cho anh. Ý em là, em luôn luôn lo sợ cho anh, Odd, nhưng em thường không làm gì, vì điều anh ít cần nhất, trên tất cả mọi thứ, là một phu nhân mau nước mắt lúc nào cũng ra rả bảo anh phải cẩn thận.”
“ ‘Phu nhân mau nước mắt’?”
“Xin lỗi. Chắc hẳn em hồi tưởng lại cuộc sống trước đây vào những năm 1930. Nhưng thật đấy, điều anh ít cần nhất chính là một con mụ kích động luôn luôn theo sát anh.”
“Anh thích cụm từ ‘phu nhân mau nước mắt’ hơn rất nhiều. Nghe này, anh nghĩ gã này bệnh hoạn cực độ rồi, gã là mười triệu tấn thuốc nổ với thiết bị định giờ nhảy số rất nhanh, nhưng cảnh sát trưởng và anh bám sát gã rồi, và bọn anh sẽ chộp lấy ngòi trước khi gã nổ.”
“Đừng quá chắc chắn. Xin anh đấy, Odd, đừng quá chắc chắn. Quá chắc chắn với gã này sẽ khiến anh bị gϊếŧ đấy.”
“Anh sẽ không bị gϊếŧ.”
“Em sợ cho anh.”
“Đến tối mai,” tôi nói với nàng, “Bob Robertson, biệt hiệu Gã Nấm, sẽ mặc nguyên bộ áo liền quần màu cam do nhà tù phát, và có thể gã sẽ làm bị thương vài người hoặc có thể chúng ta sẽ ngăn chặn được gã ngay trước lúc gã bóp cò, nhưng bất kể tình hình ra sao, anh sẽ cùng em ăn tối, và chúng mình sẽ lên kế hoạch đám cưới, và anh sẽ vẫn có đủ hai tay, hai chân...”
“Odd, ngừng lại, đừng nói thêm gì...”
“... vẫn có đúng cái đầu ngốc mà em đang nhìn đây...”
“Xin anh, ngừng lại đi.”
“... và anh sẽ không bị mù vì anh thật sự cần nhìn thấy em, và anh sẽ không bị điếc vì làm sao mình lên kế hoạch đám cưới được nếu anh không thể nghe em nói, và anh sẽ không...”
Nàng đấm vào ngực tôi, “Đừng liều mạng, khỉ thật!”
Tại vị trí đang ngồi, nàng không thể vung nắm đấm ra sau đủ để giáng một cú ra trò. Tôi gần như không thở nổi bởi cú đấm.
Ráng sức thở khò khè khe khẽ, tôi hít một hơi và nói, “Anh không lo về chuyện liều mạng. Anh không mê tín kiểu đó.”
“Có thể em mê tín.”
“À, vậy dẹp nó đi.”
Tôi hôn nàng. Nàng hôn lại.
Thế giới khi đó mới tốt đẹp làm sao, tôi vòng cánh tay quanh người nàng và nói, “Ngốc ạ, phu nhân mau nước mắt của anh. Bob Robertson có thể loạn thần kinh nặng đến mức thậm chí không đủ khả năng quản lí nhà nghỉ Bates Motel, nhưng gã vẫn chỉ là một tên đần độn. Gã chẳng có gì ngoại trừ mười sáu bánh xe điên dại quay tròn trong đầu. Anh sẽ về với em không lỗ thủng, không vết xước, không dấu lõm. Và không miếng da nào trên người anh đã được chính quyền liên bang nhận dạng bị bóc toạc ra.”
“Gấu Pooh của em,” nàng kêu lên như đôi lúc vẫn hay kêu vậy.
Khiến nàng dịu lại đôi chút và phần nào làm nỗi sợ của nàng lắng xuống, tôi cảm thấy mình đúng là đàn ông, như một cảnh sát trưởng can đảm và mạnh mẽ trong các bộ phim cao bồi thời xưa, người có nụ cười làm các quý cô thở phào nhẹ nhõm, và có thể quét sạch bọn đấu súng ra khỏi phố phường Dodge City mà không làm bẩn chiếc mũ trắng tinh.
Tôi là kiểu thằng khờ tệ hại nhất. Khi nhìn lại đêm tháng Tám đó, giờ đã mãi thay đổi bởi tất cả những nỗi đau phải gánh chịu, thì Odd Thomas còn nguyên vẹn kia dường như là một người khác hẳn tôi, tự tin hơn hẳn tôi hiện nay, nhưng không từng trải bằng, và tôi thương tiếc cho nó.
Tôi được yêu cầu không để văn phong của quyển truyện này trở nên quá u sầu. Một thi sĩ bốn trăm pao sẽ đáp cái mông một trăm năm mươi pao lên người tôi như là một lời bình biên tập, và luôn có sự đe dọa từ con mèo chứa đầy nướ© ŧıểυ của anh ấy.