Chương 24

Chị Viola Peabody, nhân viên phục vụ đã mang bữa trưa cho tôi và cô Terri ở Quán Vỉ nướng mới cách đây tám tiếng đồng hồ đầy sự kiện, sống cách xa Camp’s End chỉ có hai khu nhà, nhưng nhờ khả năng trồng vườn, sơn phết và làm mộc không mệt mỏi của chị mà ngôi nhà như một thế giới cách xa những con phố ảm đạm kia.

Tuy nhỏ bé đơn sơ nhưng mái ấm này giống ngôi nhà thần tiên trong tranh lãng mạn của Thomas Kinkade. Dưới bóng trăng khuyết, tường nhà sáng dịu như thạch cao tuyết hoa lấp lánh và ngọn đèn soi tỏ những cánh hoa đỏ thẫm trên nhánh dây leo trang trí hàng rào mắt cáo nằm bên hông và nhô ra phía trước.

Không tỏ ra ngạc nhiên khi thấy chúng tôi đến bất ngờ vào giờ này, chị Viola ân cần đón chào Stormy và tôi, mỉm cười hỏi mời chúng tôi dùng cà phê hay trà đá, nhưng hai đứa từ chối.

Chúng tôi ngồi trong gian phòng khách nhỏ, nơi chính chị Viola tháo rời và thay lại sàn gỗ. Chị kết mảnh vụn thành một tấm thảm. Chị lấy vải hoa sặc sỡ may rèm cửa và những tấm vải bọc bàn ghế khiến đồ đạc trông mới ra.

Ngồi ở mép ghế bành, chị Viola mảnh khảnh như thiếu nữ. Việc mang nặng đẻ đau và những gánh nặng cuộc sống không để lại dấu vết nơi chị. Trông chị không già nua hoặc ưu phiền khi làm người mẹ độc thân nuôi hai đứa con gái năm và sáu tuổi đang ngủ ở trong phòng.

Chồng chị, Rafael, kẻ bỏ rơi chị và không góp một xu tiền trợ cấp cho con, là một tên ngốc hoàn hảo đến mức lẽ ra phải bắt hắn ăn mặc như thằng hề, thêm cái mũ lố bịch và đôi giày mũi cong cho đủ bộ.

Ngôi nhà không có máy điều hòa. Cửa sổ để mở và một cây quạt điện đặt trên sàn, cánh quạt chuyển động mang đến ảo giác mát mẻ cho không khí.

Chồm ra trước đưa hai tay ôm gối, chị Viola đổi nụ cười thành vẻ chờ đợi nghiêm nghị vì chị biết lí do tôi buộc phải đến đây. “Chuyện giấc mơ của chị phải không?” Chị dịu dàng lên tiếng.

Tôi cũng nói khẽ để hai đứa bé ngủ. “Kể cho em nghe lần nữa đi.”

“Chị thấy chính mình, một lỗ trên trán, mặt chị... dập nát.”

“Chị nghĩ chị bị bắn.”

“Bị bắn chết,” chị xác nhận, chắp hai tay lại giữa gối như cầu nguyện. “Mắt phải của chị đỏ ngầu và lồi lên rất ghê, gần một nửa lồi ra khỏi hốc mắt.”

“Những giấc mơ lo âu,” Stormy lên tiếng, có ý đoán chắc lại lần nữa. “Chúng không liên quan gì tới tương lai đâu.”

“Chúng ta ở ngoài phạm vi hiểu biết này,” chị Viola nói với nàng. “Odd... cô ấy cũng có cùng ý kiến đó hồi trưa.” Chị nhìn tôi. “Hẳn là em đã đổi ý, nếu không em sẽ không đến đây.”

“Trong mơ chị ở đâu?”

“Không nơi nào cả. Em biết đó, một nơi trong mơ… hoàn toàn mờ nhạt, biến đổi.”

“Chị có bao giờ chơi bowling không?”

“Trò đó tốn kém lắm. Chị phải để dành hai khoản tiền đại học. Mấy đứa con gái chị phải học thành tài.”

“Chị có bao giờ vào trong Green Moon Lanes chưa?”

Chị lắc đầu, “Chưa.”

“Có điều gì đó trong mơ cho thấy nơi đó có thể là sân chơi bowling không?”

“Không. Như chị đã nói, nó không phải bất kì nơi nào. Sao em nói đến sân chơi bowling? Em cũng có giấc mơ à?”

“Dạ phải, em có mơ.”

“Người ta bị chết phải không?” chị Viola hỏi.

“Dạ.”

“Có những giấc mơ nào của em trở thành sự thật chưa?”

“Thỉnh thoảng,” tôi thừa nhận.

“Chị biết em hiểu mà. Đó là lí do chị nhờ em bói cho chị.”

“Kể cho em nghe thêm về giấc mơ của chị đi, chị Viola.”

Chị nhắm mắt cố nhớ. “Chị đang chạy khỏi một cái gì đó. Có những cái bóng, vài tia sáng nhưng không có gì cụ thể hết.”

Giác quan thứ sáu của tôi độc đáo về bản chất và mức độ rõ ràng. Nhưng tôi tin nhiều người có những năng lực tri giác siêu nhiên chưa được phát hiện và ít gây ấn tượng hơn, những năng lực đó thỉnh thoảng bộc lộ trong suốt cuộc đời họ: các linh cảm đôi lúc đến dưới hình thức giấc mơ, cũng như những giây phút khác nảy sinh cảm nhận và sự thấu hiểu kì lạ.

Họ không thể thăm dò những trải nghiệm đó một phần vì họ tin thừa nhận sự siêu nhiên là điều phi lí. Họ cũng hoảng sợ, thường là một cách vô thức, trước viễn cảnh mang trí óc và trái tim đến với sự thật của một vũ trụ phức tạp và ý nghĩa hơn rất nhiều cái thế giới vật chất mà nền giáo dục nói với họ đó là tổng hợp của tất cả mọi thứ.

Vì thế tôi không ngạc nhiên khi cơn ác mộng của chị Viola, lúc trưa có vẻ chả là gì, giờ xét cho cùng đã tỏ ra là một vấn đề quan trọng. “Giấc mơ của chị có giọng nói, âm thanh không?” Tôi hỏi chị ấy, “Của một số người không có.”

“Của chị có. Trong mơ, chị nghe thấy được chính mình đang thở. Và đám đông.”

“Đám đông à?”

“Một đám đông la hét, như âm thanh trong sân vận động.”

Bối rối, tôi nói. “Một nơi như vậy thì ở đâu trong thị trấn Pico Mundo?”

“Chị không biết. Có thể là trận bóng chày Little League.”

“Không có đám đông lớn đến vậy ở một trong những trận như thế,” Stormy lưu ý.

“Đâu nhất thiết phải cả ngàn giọng nói. Có thể vài trăm người,” chị Viola nói. “Chỉ là một đám đông, tất cả đều la hét.”

Tôi lên tiếng, “Vậy rồi chị thấy mình bị bắn thế nào?”

“Không thấy nó diễn ra. Những cái bóng, tia sáng, chị đang chạy và trượt chân, ngã chống tay và đầu gối.”

Đôi mắt chị Viola cử động sau hàng mi như chị đang ngủ và lần đầu tiên trải qua cơn ác mộng.

“… chống tay và đầu gối,” chị lặp lại, “tay dính thứ gì đó trơn ướt. Đó là máu. Rồi những cái bóng xoay tít ra xa và ánh sáng xoáy vào, và chị đang nhìn xuống khuôn mặt đã chết của chính mình.”

Chị rùng mình và mở mắt ra.

Những giọt mồ hôi bé tí lấm tấm trên trán và môi trên của chị.

Mặc dù có cây quạt điện nhưng căn phòng vẫn nóng. Song chị ấy không hề đổ mồ hôi trước khi bắt đầu nhớ lại giấc mơ.

“Còn gì khác không, chi tiết nào khác nữa?” Tôi hỏi. “Ngay cả một điều nhỏ nhặt nhất cũng có thể giúp em. Chị ở đâu... Ý em là xác chết của chị... nằm trên cái gì? Nền loại gì? Có đường nhựa…”

Chị ấy nghĩ ngợi giây lát, lắc đầu. “Không biết. Chỉ có duy nhất một thứ khác nữa chính là một anh chàng, một anh chàng đã chết.”

Tôi ngồi thẳng hơn nữa trên ghế. “Ý chị là một… thi thể khác à?”

“Cạnh chị... cạnh xác chị. Anh ta nằm hơi nghiêng một cánh tay quật ra sau lưng.”

“Có các nạn nhân khác ư?” Stormy hỏi.

“Có thể. Chị không thấy ai ngoài anh ta.”

“Chị có nhận ra anh ta không?”

“Không thấy mặt anh ta. Khuôn mặt quay qua bên kia.”

Tôi lên tiếng. “Chị Viola, nếu chị có thể cố hết sức nhớ ra…”

“Dù sao thì chị cũng không chú ý đến anh ta. Chị quá sợ hãi không băn khoăn xem anh ta là ai. Chị nhìn khuôn mặt đã chết của chính mình và cố hét lên nhưng không thể, và chị cố hơn nữa rồi chị bật dậy trên giường, tiếng hét vang ra nhưng em biết đấy, chỉ là một tiếng khào khào.”

Kí ức khiến chị Viola xúc động. Chị toan đứng lên khỏi ghế. Nhưng chân chị đứng không vững. Chị lại ngồi xuống.

Cứ như đang được đọc tâm trí của tôi, Stormy cất giọng hỏi. “Anh ta mặc đồ gì?”

“Gì cơ... anh chàng trong mơ đó hả? Một chân bị bẻ quật ra sau, chiếc giày bung ra một nửa. Một chiếc giày da.”

Hai đứa tôi chờ đợi trong lúc chị Viola lục lại trí nhớ. Những giấc mơ ngập đầy như kem khi chúng phô bày, trở thành sữa không kem khi ta tỉnh dậy và lúc đó chúng bay biến khỏi tâm trí ta, để lại lớp cặn thừa nhỏ như nước thấm qua mảnh vải thưa.

“Quần anh ta dính máu tung tóe,” chị Viola nói. “Chị nghĩ là quần kaki. Là chiếc quần màu nâu.”

Cây quạt xoay chầm chậm rung rinh cành lá của cây cọ đặt trong chậu nằm ở góc phòng, từ những chiếc lá dấy lên âm thanh xào xạc khô khốc khiến tôi liên tưởng đến bầy gián và lũ chuột đang chạy nhốn nháo, và không có gì tốt đẹp cả.

Đọc những chi tiết cuối cùng trong mơ lúc này hãy còn sót lại trên mảnh vải thưa của trí nhớ, chị Viola lên tiếng, “Một cái áo thun cổ có bâu…”

Tôi đứng dậy khỏi ghế. Tôi cần di chuyển. Nhận thấy căn phòng quá nhỏ để có thể đi lại nhưng tôi vẫn đứng.

“Xanh lá cây,” chị Viola nói. “Một cái áo thun xanh lá cây cổ có bâu.”

Tôi nghĩ đến anh chàng phía sau quầy cho thuê giày tại Green Moon Lanes, cô gái tóc vàng rót bia phía sau quầy rượu, cả hai đều mặc đồng phục làm việc mới.

Giọng trở nên càng khẽ khàng hơn, chị Viola nói. “Nói thật chị nghe đi Odd. Nhìn mặt chị xem. Em có thấy sự chết chóc nơi chị không?”

Tôi đáp, “Có.”