Bãi đậu xe ở trung tâm bowling đã đầy hai phần ba. Tôi đảo quanh tìm kiếm chiếc Explorer của Robertson nhưng không thấy.
Cuối cùng tôi vào đậu xe và tắt máy.
Stormy mở cửa xe bên phía nàng và tôi lên tiếng, “Khoan.”
“Đừng khiến em phải gọi anh là Mulder nhé,” nàng cảnh cáo.
Nhìn chằm chằm những chữ gắn đèn nê-ông xanh lá và xanh dương tạo thành dòng chữ GREEN MOON LANES, tôi hi vọng đoán ra được liệu cuộc tàn sát tôi nhìn thấy trước sắp xảy ra hay vẫn còn nằm cách xa đâu đó trong tương lai. Đèn nê-ông không thể nói với giác quan thứ sáu của tôi.
Kiến trúc sư thiết kế trung tâm bowling này đã có ý thức đầy trách nhiệm về phí tổn phải chi cho việc điều hòa không khí trong một tòa nhà to lớn nằm trên sa mạc Mojave. Kết cấu bè bè, đặc biệt bên trong có những trần nhà thấp, ngăn cản hơi nóng di chuyển bằng số lượng kính tối thiểu. Tường trát vữa màu be nhạt phản chiếu ánh nắng suốt cả ngày và nhanh chóng dịu mát khi đêm đến.
Trước đây toàn nhà này không tỏ vẻ báo điềm gở; tôi ấn tượng trước đặc điểm của nó chỉ vì tính hiệu quả của thiết kế, vì nó có đường lăn banh sạch sẽ và mặt tiền giản dị trong số những cao ốc hiện đại nhất nằm trên sa mạc. Hiện giờ nó gợi cho tôi nhớ đến kho đạn dược và tôi có cảm giác một vụ nổ kinh hoàng có thể sớm xảy ra bên trong bốn bức tường kia. Kho đạn dược, lò hỏa thiêu, khu nhà mồ...
“Nhân viên ở đây mặc quần đen và áo thun xanh dương cổ viền trắng,” tôi nói với Stormy.
“Thì sao?”
“Trong giấc mơ của anh, tất cả nạn nhân mặc quần nâu và áo thun xanh lá cây, cổ có bâu.”
Vẫn ngồi trong chiếc Mustang nhưng để một chân ra ngoài xe, bàn chân đặt trên mặt đường nhựa, nàng nói, “Vậy không phải chỗ này. Có lí do khác khiến anh đến đây. Vào trong xem chúng ta có thể hiểu tại sao mình lại ở đây không.”
“Ngoài Fiesta Bowl,” tôi nhắc đến duy nhất một trung tâm bowling khác có mặt ở thị trấn Pico Mundo và những vùng phụ cận, “họ mặc quần xám và áo đen, có thêu tên bằng chỉ trắng trên túi áo trước ngực.”
“Vậy chắc hẳn anh mơ thấy chuyện sẽ xảy ra bên ngoài thị trấn Pico Mundo rồi.”
“Trước giờ chưa khi nào có chuyện đó.”
Tôi sống cả đời trong sự yên bình tương đối của thị trấn Pico Mundo và khu vực bao quanh gần kề. Thậm chí tôi chưa nhìn thấy những phạm vi phía xa của hạt Maravilla, cái hạt mà thị trấn chúng tôi là chỗ tận cùng bên dưới.
Nếu tôi sống đến tám mươi tuổi, một điều khó có khả năng xảy ra và là triển vọng tôi thấy chán nản nếu không nói thất vọng, có thể một ngày nào đó tôi sẽ mạo hiểm đi vào miền nông thôn ngoài kia và thậm chí đến tận một trong những thị trấn nhỏ hơn ở hạt. Nhưng chắc không đâu.
Tôi không mong mỏi việc thay đổi cảnh trí hay trải nghiệm kì lạ bên ngoài. Trái tim tôi ao ước vẻ thân thuộc, ổn định và an toàn nơi quê nhà, và sự minh mẫn của tôi nhờ vào nó.
Tại một thành phố lớn như Los Angeles, quá nhiều người giẫm đạp lên nhau, bạo lực diễn ra từng ngày, từng giờ. Số vụ đυ.ng độ đổ máu chỉ trong một năm có thể còn nhiều hơn các vụ xảy ra trong toàn bộ lịch sử của thị trấn Pico Mundo.
Hoạt động quay cuồng dữ dội của Los Angeles gây ra cái chết rõ ràng như hiệu bánh làm ra bánh nướng xốp. Động đất, hỏa hoạn, ném bom khủng bố...
Tôi chỉ có thể hình dung được bao nhiêu hồn người chết ở lại vất vưởng trên đường phố của nơi này nơi khác. Tại một chỗ như thế, với quá nhiều người chết đến tìm tôi đòi công bằng, nguồn an ủi, hay chỉ là tình bạn lặng lẽ thì chắc chắn tôi sẽ nhanh chóng tìm lối thoát bằng bệnh tâm thần hoặc cách tự tử.
Nhưng vì chưa chết cũng chưa bị tâm thần, tôi phải đối mặt với thử thách trong Green Moon Lanes.
“Được rồi,” tôi nói, gom hết khả năng chịu đựng nếu không nói là tỏ vẻ hiên ngang, “vào trong và nhìn quanh một cái xem sao.”
Đêm xuống, vỉa hè rải nhựa gửi trả sức nóng mà nó đã mượn của mặt trời suốt cả ngày và sức nóng thoát ra phảng phất mùi hắc ín.
Thấp và to đến mức như đang rơi xuống chúng tôi, mặt trăng nhô lên phía đông: vàng khè, những hốc mắt lờ mờ trong cái nhìn đui mù vô tận của nó.
Chắc tại bà ngoại Sugars quá mê tín về chuyện ánh trăng vàng và tin rằng chúng là điềm báo lá bài xấu nên tôi để cho sự thôi thúc phi lí giục tôi thoát khỏi tầm nhìn của gương mặt bị ghẻ lở và bệnh vàng da nằm trên trời kia. Cầm tay Stormy, tôi kéo nàng đi vội đến cửa chính của trung tâm bowling.
Bowling là một trong những môn thể thao lâu đời nhất trên thế giới và một hai hình thức của trò này đã được chơi từ rất sớm, năm ngàn hai trăm năm trước công nguyên.
Chỉ riêng tại Mỹ, hơn một trăm ba mươi ngàn đường lăn banh nằm chờ cuộc chơi tại hơn bảy ngàn trung tâm bowling.
Tổng thu nhập hàng năm của trò bowling tại Mỹ đang lên đến năm tỉ đôla.
Với hi vọng làm rõ giấc mơ tái diễn định kì của tôi và hiểu được ý nghĩa của nó, tôi đã nghiên cứu trò bowling. Tôi biết cả ngàn điều về trò này, không có cái nào trong số đó đặc biệt thú vị.
Tôi cũng thuê giày và chơi tám hay mười ván. Tôi không giỏi về thể thao.
Nhìn tôi chơi, Stormy từng thốt lên nếu tôi trở thành tay chơi bowling chính thức, tôi sẽ phải dành thêm rất nhiều thời gian trong lằn rãnh hơn cả tên ma cà bông nghiện rượu bình thường.
Hơn sáu mươi triệu người ở Mỹ đến sân chơi bowling ít nhất mỗi năm một lần. Chín triệu người trong số đó là dân ghiền thuộc liên đoàn bowling và thường xuyên thi đấu trong các giải nghiệp dư.
Khi Stormy và tôi vào Green Moon Lanes tối thứ Ba đó, một tỉ lệ đáng kể trong số những triệu người nói trên đang thả banh lăn trên những đường lăn banh sạch bóng, ném hụt nhiều hơn ném trúng và ném trúng nhiều hơn đánh đổ hết. Họ cười nói, reo hò cổ vũ nhau, ăn khoai tây chiên, bánh kẹp, uống bia và tận hưởng khoảng thời gian vui vẻ đến mức thật khó hình dung Tử thần đang chọn nơi này để bất ngờ thu hoạch một đống linh hồn.
Khó khăn nhưng không phải không thể.
Chắc hẳn tôi tái mét vì Stormy cất tiếng hỏi, “Anh khỏe chứ?”
Tiếng banh lăn rầm rầm và tiếng mười con ki va nhau lách cách trước đây chưa khi nào tạo cho tôi cảm giác đáng sợ; nhưng loạt âm thanh rầm rầm và lách cách bất thường lần này đánh vào dũng khí của tôi.
“Giờ sao?” Stormy hỏi.
“Một câu hỏi hay. Không có đáp án.”
“Anh muốn đi quanh quẩn, nhìn khung cảnh xem có rung cảm xấu không hả?”
Tôi gật đầu, “Ừ. Nhìn khung cảnh. Rung cảm xấu.”
Hai đứa tôi chưa đi được xa thì tôi nhìn thấy một thứ khiến môi tôi khô khốc. “Ôi Chúa ơi.”
Anh chàng phía sau quầy cho thuê giày không làm việc trong trang phục quần đen và áo thun xanh dương cổ viền trắng như thường lệ. Anh ta mặc quần nâu và áo thun xanh lá cổ có bâu như những người chết trong giấc mơ bowling của tôi.
Stormy quay đi, nhìn bao quát căn phòng dài nhộn nhịp và chỉ về phía hai nhân viên khác. “Tất cả họ có đồng phục mới.”
Như mọi cơn ác mộng, cơn ác mộng này của tôi sống động và chưa nhiều chi tiết, siêu thực hơn thực tế, không cụ thể về địa điểm, thời gian hay tình huống. Khuôn mặt của các nạn nhân bị sát hại quằn quại trong đau đớn cực độ, biến dạng do kinh hãi, bóng tối và ánh sáng quái dị, rồi khi tỉnh giấc, tôi không bao giờ mô tả được họ rõ ràng.
Ngoại trừ một cô gái. Cô ta bị bắn vào ngực và cổ họng nhưng khuôn mặt vẫn không bị bạo lực chạm đến một cách lạ thường. Cô có mái tóc vàng dày xù, mắt xanh và một vết nhỏ xinh xắn ở môi trên, gần khóe miệng bên trái.
Khi Stormy và tôi tiến sâu vào Green Moon Lanes, tôi thấy cô gái tóc vàng trong giấc mơ. Cô ta đứng sau quầy rượu, rót bia từ một cái vòi.