"Reng...reng."
"Reng...reng."
Tiếng chuông điện thoại hết lượt này tới lượt khác reo vang, Kiều An Hảo ngồi trên ghế bên cạnh là Kha Thế Việt vẫn đang trong trạng thái hôn mê bất tỉnh, cô cứ thế nhìn chằm chằm vào màn hình cảm ứng không tắt đi cũng không nghe máy.
Sau ba hồi chuông cuối cùng thanh âm ồn ào cũng dừng lại, trả lại cho gian phòng sự yên tĩnh vốn có, nhưng Kiều An Hảo chưa kịp thả lỏng quá năm phút, cánh cửa phòng tự nhiên mở ra tiếp đến là thân ảnh giống như quỷ satan bước vào.
Trình Viễn Tranh vừa qua cửa đã trực tiếp dùng biện pháp trừng phạt, cơ thể cao lớn ép buộc Kiều An Hảo phải cùng mình dây dưa.
Kiều An Hảo không ngờ người đàn ông này lại điên cuồng như vậy, ở ngay trước mắt bạn trai cô cưỡng hôn.
Mà cô càng phản kháng Trình Viễn Tranh càng điên tiết, chiếc lưỡi theo khe hở môi răng tiến vào bên trong khoang miệng lúc đùa nghịch lúc lại hút cạn mật dịch ngọt ngào.
Hai mắt Kiều An Hảo mở lớn, cảm giác tội lỗi cuồn cuộn trào dâng, bố Kha Thế Việt còn chưa đi xa nhỡ ông đột ngột tiến vào thì sao đây? Đứa con dâu tương lai ngoan hiền trong mắt ông hoàn toàn sụp đổ thứ còn lại chỉ là sự ghê tởm.
"Trình Viễn Tranh dừng lại đi được không? Xin anh." Nhận thấy bàn tay Trình Viễn Tranh đang xoa nắn ngực mình, Kiều An Hảo có chút bất lực nói.
"Bây giờ mới biết xin tha thứ? Lúc không bắt máy có từng nghĩ tới hậu quả." Trình Viễn Tranh mặc kệ trên giường bệnh còn có Kha Thế Việt, ôm Kiều An Hảo ngồi rạng chân trên đùi, ánh mắt giận dữ chất vấn.
Kiều An Hảo cắn môi cầu khẩn:
"Tôi biết lỗi rồi, giờ anh muốn tôi làm gì cũng được chỉ xin anh đừng ở trước mặt anh ấy."
"Sợ hắn ta đột ngột tỉnh dậy thấy được cảnh chúng ta đang ân ái?" Trình Viễn Tranh vuốt ve gò má Kiều An Hảo bật cười: "Quan tâm vậy còn lên giường với tôi?"
Đối với những lời nói thiếu đạo đức của Trình Viễn Tranh, Kiều An Hảo chọn cách im lặng. Bởi trong số ngôn từ đó chưa hẳn đã sai, đúng là cô rất hèn mọn đã làm ra việc có lỗi còn tỏ ra thanh cao.
"Tôi lại muốn để anh ta thấy được người bạn gái ngoan hiền này có bao nhiêu dâʍ đãиɠ dưới thân tôi." Nói dứt câu Trình Viễn Tranh luồn tay xuống mông Kiều An Hảo bóp mạnh một cái.
Kiều An Hảo giật mình kinh hãi, sợ rằng nếu như bản thân còn tiếp tục ngồi im người đàn ông suy nghĩ bằng thân dưới này sẽ không ngần ngại xử cô ngay tại chỗ.
Kiều An Hảo chủ động hôn lên môi Trình Viễn Tranh lấy lòng:
"Trình Viễn Tranh tôi hứa sẽ không bao giờ để xảy ra chuyện như hôm nay nữa, chúng ta đi chỗ khác được không? Anh muốn thế nào tôi làm thế đấy."
"Muốn thế nào làm thế đó." Đôi mắt Trình Viễn Tranh tràn đầy nghi hoặc nhìn vào gương mặt không đáng tin của Kiều An Hảo.
"Dạ." Ngón tay Kiều An Hảo vân vê vạt áo Trình Viễn Tranh gật đầu xác nhận.
Lúc này Trình Viễn Tranh mới hài lòng buông tha cho Kiều An Hảo:
"Tha thứ cho cô lần này."
Kiều An Hảo rời khỏi đùi Trình Viễn Tranh đứng lên, ánh mắt khẽ lướt qua người Kha Thế Việt một chút, sau đó giống như sợ Trình Viễn Tranh thay đổi quyết định nhanh chóng lôi kéo anh ta ra ngoài.